Lạnh sao?
Kỳ Dực chỉ cảm thấy không khí xung quanh bị đốt cháy, từng đốm lửa thấm qua da chui vào máu hắn, lan khắp người rồi tụ về một chỗ.
Nóng rực cháy bỏng, là nhiệt độ có thể nung chảy tuyết mùa đông.
Móng tay găm vào lòng bàn tay, cơn đau khiến Kỳ Dực giữ được sự lễ độ phải có. Giọng hắn khàn khàn:
"Lạnh thì mặc đồ vào."
Hắn không dám nhìn Tề Linh Tây, nhưng không nhìn thì sao chứ, cảnh tượng này cùng vô số giấc mơ đã khắc vào đầu hắn từ lâu, kích thích đến mức hắn miệng khô lưỡi khô.
Đã nhiều năm vậy rồi, Kỳ Dực chưa bao giờ thèm ăn khát uống bất kì thứ gì, chỉ có lúc này hắn mới cảm nhận được cơn đói khát đến từ nơi sâu nhất trong linh hồn mình.
Mùi hương ngọt ngào đó gần như khiến hắn mất sạch lý trí.
Không có quần áo. Giọng Tề Linh Tây vẫn bình tĩnh lành lạnh như cũ, tiếc là giọng nói này không thể dập tắt ngọn lửa dữ dội mà còn bị hun thành hơi nước khiến mọi thứ xung quanh càng lộ vẻ mông lung mờ ám.
Kỳ Dực kéo áo khoác của mình xuống: Mặc của ta…
Chưa dứt lời hắn đã thấy eo mình bị siết chặt, hai cánh tay trắng nõn như ngọc dương chi quấn quanh eo hắn. Áo sơ
-mi tối màu, làn da trắng mịn, sự tương phản mãnh liệt khiến mắt người ta hoa lên rồi đắm chìm.
Chết người hơn cả là cơ thể mềm mại ấm áp đang dán sau lưng hắn, còn cả hơi thở ngọt ngào đang kề bên tai hắn:
"Thiếu gia, tôi thích cậu."
Kỳ Dực: !
Tề Linh Tây thấp hơn hắn nửa cái đầu. Dù anh đã bồi dưỡng cơ thể cũng vẫn gầy hơn hắn không ít, ôm hắn từ đằng sau hơi có vẻ tốn sức với anh, nhất là trong tình huống này.
Ở nơi kết nối phòng tắm với phòng ngủ có một mặt kính bạc, chỉ cần đảo mắt là thấy ngay cảnh tượng khiến lòng người xốn xang này.
Một mặc đồng phục Học viện ưu nhã nghiêm túc, một thon gầy xinh đẹp trắng nõn như ngọc. Anh dán chặt vào hắn, dường như quần áo thô cứng có thể mài rách da thịt non mịn.
Kỳ Dực đã nếm được vị tanh ngọt giữa răng môi: Buông tay.
Tề Linh Tây lắc đầu, dưới hàng mi buông rủ là một mảnh hơi nước.
Yết hầu Kỳ Dực lên xuống:
"Cậu có biết mình đang làm gì không."
Tề Linh Tây đáp nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
"Cậu không chán ghét tôi."
Kỳ Dực: ……
Cánh tay đang ôm eo hắn bỗng siết nhẹ: Mà tôi… thích cậu.
Kỳ Dực miễn cưỡng đè nén trái tim đang đập thình thịch rồi cảnh cáo anh: Cậu sẽ chết.
Nhân tộc yếu ớt không thể chịu được Lễ thành niên của Huyết tộc, nhất là Lễ thành niên của hắn.
Đó không đơn giản chỉ là tình dục mà là trao đổi máu tươi cùng sức mạnh. Nhân tộc yếu ớt chỉ có nổ tan xác.
Tề Linh Tây bỗng hỏi ngược lại hắn: Còn cậu thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!