Chương 20: (Vô Đề)

Vì quá buồn chán, hơn nữa Kỳ Dực có tốc độ đọc nhanh kinh người và năng lực đọc là nhớ mãi nên trong thời gian ăn sáng hắn mới đọc bức thư tình đáng chết này một lượt từ đầu đến cuối, đã vậy còn thuộc làu làu.

Chắc chắn không hề liên quan đến Nhân tộc nói dối luôn miệng kia, càng không liên quan đến giấc mơ tối qua.

Trước khi đọc Kỳ Dực tức giận, tức Nhân tộc luôn mồm ăn nói vớ vẩn kia, nhưng đọc xong… vị đại thiếu gia đã định sẵn sẽ kế thừa toàn bộ Huyết tộc lại rơi vào trầm tư.

Nói sao đây nhỉ, hắn thu được không ít lợi ích.

Đây không phải chuyện kể trên lớp mà là một bản báo cáo chính trị có lô

-gíc chặt chẽ được viết bằng cả tâm sức sau khi chuẩn bị đầy đủ, tra cứu rất nhiều tài liệu rồi dùng số liệu chân thực để làm căn cứ.

Chưa chắc mấy lão già trong Nghị viện Lam Sắt có thể làm ra một bản đáp án về sự phát triển của Huyết tộc hoàn mỹ như thế này.

Tề Tây Tây…

Kỳ Dực khẽ day cái tên này giữa răng và môi. Đây là lần đầu tiên hắn buông bỏ thành kiến cùng sự ham muốn không thể miêu tả kia mà nghiêm túc suy nghĩ về con người này.

Hắn đã điều tra lý lịch của cậu ta từ lâu, yếu đuối nhát gan vô năng hèn kém, tất cả những nhãn mác này đều thuộc về Nhân tộc Tây Tây.

Cậu ta thực sự là như thế sao?

Kỳ Dực không nhịn được mà cười lạnh. Cậu ta yếu đuối nhát gan chỗ nào, rõ ràng là gan cậu ta to bằng trời, đến cả Tam Thánh tộc cũng chẳng để vào mắt.

Cậu ta vô năng ở đâu, trí thông minh, khả năng suy luận và tầm nhìn rộng lớn đều được thể hiện trong bản báo cáo này, không một điều nào không khiến người khác thán phục.

Tề Tây Tây, cậu ta thật sự có năng lực này hay là một con rối bị kẻ khác điều khiển?

Kỳ Dực gập thư tì… báo cáo rồi búng nhẹ tay.

Một người đàn ông mặc đồ đen quỳ một gối trước mặt hắn: Thiếu gia.

Lông mi Kỳ Dực khẽ nâng:

"Mang Tề Tây Tây tới đây."

Nhìn từ góc độ cá nhân, đương nhiên cả đời này Kỳ Dực cũng không muốn gặp lại cậu ta, nhưng từ lúc ra đời hắn đã thuộc về Huyết tộc. Đối diện với vinh quang của Huyết tộc, ân oán cá nhân chẳng đáng nhắc tới.

Rốt cuộc Tề Tây Tây thật sự tài giỏi hay là một con rối có mưu đồ riêng bị kẻ khác điều khiển, hắn thử là biết ngay thôi. Tiểu Nhất đang run rẩy tự an ủi bản thân:[

Tuy lại trừ thêm 99 điểm, nhưng cộng cộng trừ trừ, thực ra vẫn tăng một điểm!]

Tề Linh Tây:[……]

Đến chính mình mà Tiểu Nhất cũng chẳng an ủi được:[Chủ nhân, chắc chắn là có chỗ nào xảy ra vấn đề đấy ạ, cái kỹ năng này hỏng rồi…]

Xưa nay Tề Linh Tây vốn không phải kiểu người khóc lóc ỉ ôi, nói chính xác hơn thì anh đã chừng này tuổi mà vẫn chưa khóc bao giờ.

Có gì phải khóc, việc phải làm mới xong, không phải cứ khóc là được.

Tề Linh Tây cắt ngang tiếng khóc của Tiểu Nhất:[Số điểm bây giờ là bao nhiêu?]

Tiểu Nhất:[… âm bốn trăm bốn mươi bốn ạ.]

Cuối cùng Tề Linh Tây cũng không nhịn được mà khẽ chậc một tiếng.

Tiểu Nhất không dám thở mạnh.

- 444, chằng thà không thêm một điểm kia còn hơn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!