Chương 17: (Vô Đề)

Sau một quãng im lặng ngắn ngủi, Tiểu Nhất thiểu năng mở miệng trước để giảm bớt lúng túng:[Thế mà thiết lập cả số âm nữa cơ, không khoa học tí nào!]

Thấy chủ nhân không nói gì, Tiểu Nhất cố gắng an ủi anh:[Có lẽ là Chủ thần tiên sinh nói một đằng nghĩ một nẻo, ừm… ý Tiểu Nhất là tuy độ hảo cảm thấp nhưng trong lòng anh ta vẫn có Người!]

Mắt thấy càng sửa càng hỏng, Tiểu Nhất không quá thông minh khóc không ra nước mắt.

Cũng may chủ nhân của nó mạnh toàn diện, một chút thất bại này tính là gì?

Không đáng nhắc đến.

Tề Linh Tây:[Bình thường thôi, dù sao hắn cũng muốn giết ta diệt khẩu, âm ba mươi ba vẫn tốt chán.]

Tiểu Nhất:[……………………]Có lý đấy chứ!

Tề Linh Tây và Tiểu Nhất nói rất nhiều nhưng ngoài hiện thực chỉ tạm dừng không quá một – hai giây. Đây chính là chỗ tốt của truyền sóng não, hiệu suất cao đến mức ngôn ngữ không thể với tới.

Ừm. Tề Linh Tây duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối, giọng điệu vẫn đều đều, chỉ là lời nói vẫn đang cố gắng dỗ dành.

"Là tôi nghĩ nhiều rồi. Em rất thông minh, thành tích cũng tốt, con người…" à, kiêu căng vô lễ, nóng nảy bộp chộp, lại dễ kích động… Nhưng không sao, tôi có thể bao dung, ai bảo em là Tề Dịch chứ.

Tề Linh Tây không nói đoạn cuối ra miệng, lý do là Tiểu Nhất đã kịp thời nhắc nhở anh:[Chủ nhân chủ nhân! Độ hảo cảm liên tục trừ hai!

Trừ hai! Trừ hai! Vẫn đang trừ hai!]

Tề Linh Tây: ……

Đang khen mà độ hảo cảm vẫn giảm, lô

-gíc ở đâu!

Sự kiên nhẫn của Kỳ Dực đã bị mài sạch, hắn không có hứng thú dây dưa với Nhân tộc vô vị này nữa.

Đúng như cậu ta nói, cậu ta không xứng được hắn giết, hắn chẳng buồn làm cái việc không có chút ý nghĩa nào như vậy.

Kỳ Dực buông tay, không thèm nhìn Tề Linh Tây rồi sải bước ra cửa.

Tiểu Nhất cồn cào ruột gan:[Trừ hai, trừ hai, trừ hai… chủ nhân, Chủ thần tiên sinh đang một bước hai điểm kìa!]

Tề Linh Tây mở miệng: Chờ đã.

Tiểu Nhất thở phào:[Không trừ nữa rồi…]

Bỏ qua tiếng làm nền của AI thiểu năng, đầu Tề Linh Tây xoay chuyển như gió bão hòng nghĩ cách cứu vãn độ hảo cảm đang nguy cơ trùng trùng kia. Tán tỉnh cái nỗi gì! Không biến thành huyết hải thâm cừu thì chắc anh có thiên phú dị bẩm rồi.

Yêu đương là đề bài có độ khó còn cao hơn cả tưởng tượng của anh.

Tề Linh Tây rà soát một lượt những thứ liên quan đến yêu đương cực kỳ có hạn trong đầu mình, cuối cùng cũng tìm được một phương hướng cứu vãn:

"Có thể em không biết, nhưng Nhân tộc và Huyết tộc rất khác nhau…"

Tuy không giỏi dỗ người nhưng năng lực kể chuyện của giáo sư Tây Tây vô cùng xuất chúng, nếu không anh cũng không thể chỉ dựa vào một tiết học đã khiến các thiếu nam thiếu nữ muôn vẻ của Huyết tộc mong mình không tìm đường chết.

Kể ra thì Kỳ Dực không muốn nghe, nhưng nghĩ đến nội dung bài giảng hắn lại không nhịn được muốn nghe tiếp.

Giọng Tề Linh Tây vô cùng thích hợp để giảng giải.

Anh không phải kiểu người dồi dào tình cảm, nhưng chính giọng nói khách quan mang theo nét thanh bạch đã thêm một góc độ đặc biệt cho câu chuyện.

Dường như anh không phải người kể chuyện mà là người dẫn dắt, dùng giọng nói dẫn người ta chu du khắp thế giới xa lạ đầy mới mẻ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!