Chương 15: (Vô Đề)

Kỳ Dực không phải thằng ngốc, làm gì có chuyện hắn không hiểu ý Tề Linh Tây.

Hai từ thấp hèn luôn dính chặt không rời miệng, nhưng dù là thần thái hay giọng điệu đều chẳng có chút tự giác bản thân là Nhân tộc nào. Dưới vẻ ngoài nhún nhường này là sự kiêu căng kẻ cả vượt xa Huyết tộc!

Đúng vậy. Kiêu căng.

Một Nhân tộc, vậy mà lại dám coi thường hắn.

Kỳ Dực đã bị chọc giận hoàn toàn, từng vòng đỏ tươi bao quanh con ngươi đen sẫm, mặt hắn lạnh như băng, đến cả mái tóc đen ngắn cũng ngấm khí lạnh, trông hắn như vừa bước ra khỏi vực sâu vạn trượng.

Tiểu Nhất run giọng gọi:

"Chủ nhân chủ nhân, nguy hiểm nguy hiểm!"

Nó vẫn chưa lên cấp, không có năng lực kháng cự vết thương trí mạng cho chủ nhân. Nếu lần này xảy ra chuyện thật, vậy chủ nhân sẽ… sẽ… Hu một tiếng, Tiểu Nhất sắp gào ầm lên khóc rồi!

Nào cần Tiểu Nhất nhắc nhở, Tề Linh Tây đã nhạy bén phát hiện sát khí nồng đậm tỏa ra từ thiếu niên tóc đen.

Không hổ là thế giới coi con người như loài kiến, một thằng nhóc choai choai mà cũng có toàn quyền sinh sát với anh.

Không vui gì hết.

Tề Linh Tây sợ rồi sao?

Nực cười.

Cả đời này anh chỉ từng nhượng bộ để bảo vệ Tề Dịch, những kẻ khác…

Cút.

Tề Linh Tây cụp mắt, con ngươi bình tĩnh trong suốt chẳng chút gợn sóng:

"Sao nào, muốn giết người diệt khẩu à?"

Kỳ Dực đã bóp chặt cái cổ thon gầy của anh.

Đến lông mày Tề Linh Tây cũng chẳng buồn nhướng lên. Vì cổ họng bị thít chặt nên âm thanh lộ vẻ yếu ớt nhưng lời nói của anh vẫn điềm tĩnh không sợ hãi như cũ:

"Học viện Quang Huy thông báo tuyển dụng ba trăm năm mới mời được một giáo viên Lịch sử văn minh Nhân tộc, cứ vậy mà giết luôn à?"

Kỳ Dực chỉ muốn làm gương mặt không chút sơ hở của anh lộ ra vẻ thấp hèn phải có:

"Cậu cho rằng ta để ý quy định của Học viện chắc?"

Tề Linh Tây: Không để ý sao?

Bàn tay đang khóa chặt cổ anh bỗng dồn sức, trên làn da trắng nõn như ngọc hằn một  dấu tay đỏ thẫm.

Cuối cùng Nhân tộc này cũng vì đau mà nhíu mày.

Nhưng vẻ mặt này chỉ thoáng qua, chẳng bao lâu sau anh đã quay về vẻ bình tĩnh lạnh nhạt mà kiêu ngạo tận xương:

"Không để ý quy định, vậy cậu để ý cái gì?"

Lực tay Kỳ Dực bỗng lỏng ra.

Tề Linh Tây khẽ nhếch mép cười mỉm, trong con ngươi xám nhạt vẫn là vẻ lạnh lùng  nhưng nụ cười vô lễ này lại có nhiệt độ làm tan chảy tuyết ngày đông, nóng đến mức tim gan người nhìn đau nhức.

Anh ngửa đầu tới gần Kỳ Dực, hơi thở sạch sẽ pha lẫn khí nóng bên môi nhuộm đỏ vành tai Kỳ Dực:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!