Chương 13: (Vô Đề)

Seril sốc nặng, tên Mị Tinh tự cho mình là nhất, ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm này bị sốc thật rồi.

Hình như cậu ta không được?

Hình như cái gì?

Không được chuyện gì?

Vị đại nhân cao quý khó bì ấy, vị thủ lĩnh tương lai còn chưa cử hành Lễ thành niên đã có tiếng tăm lừng lẫy ấy, thế mà lại… có, bệnh, ngầm!

Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Nhưng chưa đến vài giây, mấy từ không thể đang lấp đầy đầu Seril lại biến thành có lẽ, không chừng, có khi?

Suy cho cùng, vị thiếu gia ấy đã thành niên từ lâu rồi nhưng mãi chưa cử hành Lễ thành niên.

Phải biết rằng đối với Huyết tộc, Lễ thành niên đồng nghĩa với cuộc đời thứ hai, cần có cả máu và tình yêu, không thể thiếu thứ nào. Chỉ khi hoàn thành trọn vẹn Lễ thành niên mới có thể chân chính phục sinh bản thân.

Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến sức mạnh thể lực mà còn liên quan mật thiết với những thứ vô hình như trí tuệ, kinh nghiệm và cảm xúc.

Huyết tộc càng hùng mạnh càng phải nhanh chóng cử hành Lễ thành niên, việc này chẳng những đem tới cho họ lợi ích vô hạn mà còn là truyền thừa quan trọng của Huyết tộc, là thứ gắn liền không thể tách rời với sự hưng thịnh của cả chủng tộc.

Đã có vô số người phỏng đoán vô số khả năng về Lễ thành niên của Dực thiếu gia, nhưng không một ai nghĩ đến vấn đề ở phương diện ấy.

Nếu làm không được chuyện đó.

Thì đúng là không thể hoàn thành Lễ thành niên.

Cho nên…

Nhân vật chí cao vô thượng như vậy…

Thật, sự, không, được!

Một loạt biểu cảm này của Seril không giấu được Tề Linh Tây, anh nhìn gã đi từ ngờ vực không hiểu tới kinh hoàng, cuối cùng là xác nhận chắc chắn.

Ừm, ổn rồi.

Thiếu niên tóc đen bị tai bay vạ gió, vậy nhưng Tề Linh Tây chẳng có chút hổ thẹn nào.

Việc gì phải hổ thẹn?

Thằng nhóc thối đó vừa kiêu căng vừa hống hách, đương nhiên là cần được dạy bảo một chút.

Hắn cắn anh một cái, anh nhớ rõ lắm.

Đương nhiên, Tề Linh Tây bổ sung một câu phòng hờ.

"Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, cậu đừng nói ra ngoài."

Seril hít ngược một hơi:

"Tôi giống cậu… tôi không cần mạng nữa chắc!" Suýt nữa gã đã buột miệng nói rằng

"tôi ngu giống cậu chắc", may mà vết răng kia quá bắt mắt, gã không dám trắng trợn mắng Nhân tộc trước mắt nữa.

Tề Linh Tây im lặng một chốc rồi thấp giọng nói nhỏ:

"Có phải tôi không nên nói với cậu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!