Chương 12: (Vô Đề)

Trong lúc chờ Tiểu Nhất thu thập thông tin của mảnh vỡ, Tề Linh Tây quan sát căn phòng của mình một lượt.

Cũng là phong cách cổ điển, nhưng so với phòng ngủ của thiếu niên tóc đen thì có thể nói là một trời một vực. Khoan nhắc đến những vật trang trí xa xỉ, chỉ riêng những thứ đồ gia dụng cơ bản nhất mà nơi này cũng vô cùng thiếu thốn.

Không khí nồng mùi mốc meo ẩm thấp, gió lùa cửa sổ nghe kẽo kẹt. Trong phòng chỉ vỏn vẹn một giường, một bàn và một cái ghế khập khiễng. Sàn gỗ bẩn thỉu với những vết nứt toác, khiến người nhìn không khỏi nghi ngờ chỉ cần mình giẫm thêm vài cái là nó sẽ sụp xuống.

Trên bàn đặt một quyển sách dày cộp, Tề Linh Tây tiện tay cầm lên đọc —— Lịch sử văn minh Nhân tộc.

Tề Linh Tây có trí nhớ siêu quần, anh chẳng tốn mấy giây đã nhớ ra câu nói của nhóc mập:

"Viện trưởng điên rồi đúng không, vậy mà lại để một Nhân tộc làm thầy giáo cho chúng ta…"

Chẳng lẽ anh chính là thầy giáo Nhân tộc đó?

Ừm, đãi ngộ cho giáo viên của nơi này cần phải cải thiện nhiều.

Tề Linh Tây tiện tay lật xem quyển Lịch sử văn minh Nhân tộc dày cỡ hai quyển từ điển Anh – Hán[1] bản to, sau đó anh nắm được khá nhiều trọng điểm.

Chú Thích [1]

Nhân tộc đã xuất hiện từ mấy triệu năm trước, nhưng chính thức có văn minh chỉ trong khoảng mười nghìn năm trở lại đây, từ được dùng trong sách là khai trí.

Dù đã có trí tuệ, nhưng ở thế giới này Nhân tộc vẫn là một đại từ cấp thấp. Bởi vì cơ thể họ yếu ớt, tuổi thọ lại ngắn, không thể liên kết với các nguyên tố nên chỉ có thể sống tạm bợ nhờ nịnh nọt và xảo trá.

Lịch sử văn minh suốt mười nghìn năm không đơn giản đến mức một quyển sách có thể tường thuật toàn bộ, nhưng sau khi nhanh chóng đọc qua một lượt, chí ít Tề Linh Tây cũng hiểu rõ bối cảnh của Nhân tộc.

Còn việc rốt cuộc thế giới này là như thế nào, Nhân tộc thấp hèn chẳng khác gì con kiến dưới đất, anh không có cửa tìm hiểu.

"Chủ nhân, đã thu thập xong thông tin."

Tề Linh Tây đóng sách rồi ngồi xuống cái ghế khập khiễng: Nói.

Tiểu Nhất không giảng giải bằng lời nói, cũng không chiếu hình ảnh đơn giản mà chọn cách trực tiếp nhất là truyền thẳng vào não, giống hệt như gửi tập tin bằng cách viết số liệu vào đầu Tề Linh Tây, giúp anh nắm được thông tin tỉ mỉ và đầy đủ nhất trong thời gian ngắn nhất.

Kỳ Dực là Chủ thần của mảnh vỡ này. Khác với tưởng tượng của Tề Linh Tây, Kỳ Dực không đóng vai trò Thượng Đế ngự trị trên đỉnh mà là không ngừng luân hồi trong thế giới này —— tạm thời hình dung bằng luân hồi vậy —— Hắn là sự tồn tại vĩnh sinh bất diệt nhưng từng trải qua cả sống và chết, hắn tồn tại ở khắp mọi nơi nhưng cũng sẽ dừng chân trong một khoảng thời gian nào đó.

Còn về việc rốt cuộc Kỳ Dực hiện tại đang ở đâu, Tiểu Nhất không thể thu thập được những thông tin mấu chốt kiểu này.

Về thế giới này thì đúng như Tề Linh Tây suy đoán, nó là một thế giới pháp thuật.

Ở nơi này, nguyên tố có linh, mà những chủng tộc có thể cảm nhận nguyên tố được gọi là Thánh tộc, là đỉnh của chuỗi thức ăn. Trong mắt Thánh tộc, những chủng tộc còn lại chẳng khác gì gia súc.

Tạm thời Thánh tộc chỉ có ba:

Huyết tộc, Thể tộc và Linh tộc.

Nghe nói thủy tổ của ba chủng tộc này lần lượt được sinh ra từ máu, cơ thể và tinh thần của Thần Sáng Thế, vậy nên họ mới có được thần lực cảm nhận nguyên tố, mới là chúa tể thống trị thế giới này.

Họ là hậu duệ của Thần, vừa sinh ra đã được thiên vị.

Ba chủng tộc này đều có những nét đặc trưng rõ ràng, rất dễ phân biệt. Có thể mấy cậu trai to xác Tề Linh Tây gặp lúc trước chính là các đại thiếu gia của Huyết tộc.

Huyết tộc lấy máu mà sống, từ lúc sinh ra họ đã có khả năng cảm nhận nguyên tố mạnh hơn hai tộc còn lại. Nhờ vào điểm này, Huyết tộc đã nắm quyền chủ đạo suốt hàng trăm nghìn năm.

Họ cho rằng mình mới là truyền thừa duy nhất của Thần Sáng Thế, rằng mình mới là sự tồn tại cao quý nhất thế gian, vậy nên họ trời sinh kiêu căng, không để ai vào mắt.

Thể tộc có cơ thể vô cùng mạnh mẽ, dù nam hay nữ đều là cao thủ cận chiến, khả năng cảm nhận nguyên tố của họ kém hơn một chút, nhưng cơ thể đao thương bất nhập đã đủ để họ bảo vệ bản thân khỏi mọi tai nạn.

Trong cuộc chiến Hoa hồng Máu một trăm nghìn năm trước, Thể tộc đánh tan trận pháp Vạn Huyết mà Huyết tộc lấy làm kiêu ngạo, sau đó cướp được quyền thống trị suốt bảy nghìn năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!