Kỳ Dực sững sờ. Sau đó, sắc đỏ tươi trong đôi mắt đen lộng lẫy tựa sao trời rực lên: Láo xược!
Sao lại có Mị Tinh ngông cuồng cỡ này!
Cậu ta không biết hắn là ai sao?
Cậu ta không biết thân phận thấp hèn của mình sao? Dám gọi hắn là trẻ con.
Tuổi thọ của Huyết tộc gấp Mị Tinh trăm lần có dư, nhìn dáng vẻ này của cậu tối đa chỉ mười tám – mười chín tuổi, độ tuổi này ở Huyết tộc còn đang bi bô học nói, sao cậu dám… sao lại dám…
Hắn phải trừng trị tên Mị Tinh coi trời bằng vung này!
Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong một chớp mắt ngắn ngủi. Sau khi Kỳ Dực nhìn vào đôi mắt quá mức lạnh lẽo và trong sạch của Mị Tinh, cảm giác mát lạnh bỗng trượt xuống tận đáy lòng hắn.
Đừng nói là trừng trị, giờ hắn chỉ muốn, chỉ muốn… bắt kẻ thuộc chủng tộc thấp hèn này mặc quần áo vào.
Xin lỗi. Tề Linh Tây không phải người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, anh còn rất giỏi nắm bắt các loại cảm xúc của người khác.
Ví dụ như thiếu niên trước mặt, rành là hắn đang cảm thấy bị xúc phạm.
Cũng đúng, nếu anh là người vừa quay về phòng ngủ đã thấy một người đàn ông xa lạ nằm trên giường với tư thế đó thì sợ là anh sẽ đốt trụi cả căn phòng, còn dùng thêm một chai nước rửa mắt rửa sạch mắt mình.
Tề Linh Tây vô cùng hiểu lý lẽ, anh mềm giọng lặp lại một lần:
"Dù thế nào thì tôi cũng đã xúc phạm tới cậu, vậy nên tôi xin lỗi cậu."
Kỳ Dực: ……
Tuy thiếu niên vẫn không nhìn anh nhưng hiển nhiên đã nguôi giận rồi, Tề Linh Tây nói tiếp:
"Vậy tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa." Nói đoạn, anh nhấc chân đi thẳng ra cửa.
Kỳ Dực im lặng nửa giây rồi mới lên tiếng: Đợi đã. Âm điệu của hắn lạnh cứng kiêu căng, thần thái cũng rất kẻ cả.
Nhưng Tề Linh Tây sẽ không so đo với trẻ con, phép lịch sự là thứ bố mẹ hắn phải dạy, chẳng liên quan gì đến anh: Sao?
Kỳ Dực nhìn anh chòng chọc.
Tề Linh Tây thoải mái đối mắt với hắn.
Cuối cùng Kỳ Dực cũng không chịu nổi nữa: Mặc, quần, áo!
Đến cả tự giác mặc quần áo mà tên Mị Tinh không biết xấu hổ này cũng không có à? Còn nói là do ngoài ý muốn nên mới xuất hiện ở đây. Với tính cách hoang đàng thế này, cậu ta còn cần bị người khác hãm hại hay sao, hẳn là… cam tâm tình nguyện chứ gì.
Tề Linh Tây: À.
Kỳ Dực mím chặt đôi môi mỏng: Mặc.
Tề Linh Tây không thể không nhắc nhở hắn: Quần áo đâu?
Kỳ Dực: ……
Tề Linh Tây là người từng dẫn đội, đặc biệt là những sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học, phần lớn bọn họ đều đủ học thức nhưng thiếu thường thức.
Kể ra thì anh cũng không ít lần tay cầm tay dạy người khác, vậy nên anh có đủ kiên nhẫn:
"Tôi cũng muốn mặc quần áo, nhưng vấn đề là tôi không có đồ, có thể cho tôi mượn một bộ không?"
Có thể nói ánh mắt Kỳ Dực nhìn anh toàn là vẻ không thể tin nổi —— vậy mà cậu ta lại đòi quần áo của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!