Cơn tê dại từ trán truyền đến, đỉnh mày Tề Linh Tây nhíu vào, giọng anh hơi khàn: Đừng làm loạn.
Người đang ôm anh vẫn không ngừng, còn được đằng chân lân đằng đầu hôn lên chóp mũi anh, rồi sau đó… hơi thở quấn quít, mập mờ triền miên, sự nóng bỏng trên cánh môi làm tan chảy cơn gió lành lạnh ngày thu.
Tề Linh Tây hé mắt.
Trong nắng sớm mông lung, anh rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm.
Mắt hắn hẹp dài lại vênh vểnh, độ cong được kéo dài nơi đuôi mắt hơi xếch lên. Dưới góc mắt trái có một nốt ruồi đen, chấm lên da thịt trắng ngần như lãnh ngọc*, vô cùng rực rỡ.
Chú Thích *
Phát giác được ánh mắt của anh, yết hầu của người đàn ông đó rung nhẹ, giọng hắn trầm thấp mang theo vẻ dụ dỗ: Đẹp không?
Tề Linh Tây vẫn đang nhìn hắn: Ừm…
Người kia: Thích không?
Đột nhiên hô hấp của Tề Linh Tây nghẹn lại, anh đang định mở miệng, người kia bỗng cúi người, dùng sức…
Một trận da đầu tê dại ập tới, giọng của Tề Linh Tây cũng biến điệu, anh chỉ có thể siết chặt tấm ga giường sớm đã phủ đầy những vết nhàu nhĩ.
Người nọ kề bên tai anh, khí nóng hôi hổi:
"Tề Linh Tây, là anh quyến rũ tôi trước."
Cậu… Tề Linh Tây cắn môi dưới. Cút, cút ra ngoài!
Đáp lời anh là một dấu răng cắn xuống cổ.
…………
……
Bản xô
-nát du dương đánh thức Tề Linh Tây khỏi giấc mơ. Cảm giác dính ướt dưới chăn khiến vị tinh anh[1] này rơi vào trầm lặng, con ngươi màu xám nhạt trước giờ luôn trấn tĩnh chợt lướt qua một tia bối rối: lại là giấc mơ này.
Chú Thích [1]
Liên tục suốt nửa năm, mỗi tuần một lần, Tề Linh Tây đều sẽ mơ cùng một giấc mơ, cảnh tượng trong mơ thiên biến vạn hóa, chỉ có đúng hai điểm bất biến ——
Người đàn ông có nốt ruồi đen dưới mắt trái.
Cùng với những chuyện… ái ân hai người cùng làm trên giường mà chính anh cũng không thể tưởng tượng nổi.
……
Vớ va vớ vẩn!
Tề Linh Tây hít nhẹ một hơi rồi dậy đi tắm. Anh giẫm chân trần lên nền gạch ánh bạc trong suốt. Từng gợn sóng loang ra, mu bàn chân trắng nõn gầy guộc được những gợn sóng ấy bao bọc, giống như đang bước trên mặt hồ.
Đèn cảm ứng giọng nói sáng lên, nhiệt độ trong nhà tắm đã được điều chỉnh xong từ trước, Tề Linh Tây cởi quần áo ngủ dính dấp ra.
Dòng nước ấm từ vòi hoa sen hình vuông to lớn trút xuống như thác, mặt gương mờ ảo trên tường phản chiếu một cơ thể nam tính có thể gọi là hoàn mỹ.
Anh hơi ngẩng đầu.
Dòng nước trượt xuống vầng trán trơn nhẵn và mắt mày lạnh nhạt tuấn tú, nó dừng một thoáng trên bờ môi mỏng nhạt màu, rồi từ chiếc cổ thon dài tiếp tục lao xuống cơ bụng săn chắc, cảnh tượng bên dưới đường chữ V[2] bị sương mù che khuất, nhưng như ẩn như hiện lại càng lộ vẻ gợi cảm mê người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!