Chương 8: Bảo Vệ Và Yêu Thương

Trong căn phòng bệnh được trang trí sang trọng, tiếng than vãn xót thương cứ đều đều vang lên, Jungkook mặt lạnh như băng ngồi cắn răng cam chịu sự ồn ào của người bên cạnh, Taehyung hết xoa vai rồi lại xoa tay cậu, hỏi han đủ thứ mặc dù Jungkook đã trả lời hơn ngàn lần rằng " Cậu không sao !! ".

" Cái tên chết tiệt đó sau cậu ta có thể thiếu ý thức như vậy chứ, Jungkook cậu thật sự không sao chứ ? Còn đau ở đâu không ? Có cảm khó chịu ở chỗ nào khác nữa không ? ", Taehyung đứng bên giường liên tục hỏi han, lúc nãy bước vào thấy đầu của cậu bị băng bó còn thấm ra ít máu đỏ, tay chân trầy xước hết cả, anh đã hoảng đến suýt khóc rồi.

" Tôi không sao, vẫn còn rất ổn ", đây là lần thứ 21 Jungkook lặp lại câu này rồi, nếu là lúc trước chắc cậu đấm cho anh lệch cả mồm rồi, dạo này không hiểu sao lại kiên nhẫn đến thế.

" Cái tên đó vẫn không biết xin lỗi, đúng thật là bất lịch sự ", Taehyung cuối cùng cũng chịu rời khỏi cậu, anh đi lại bàn rót một cốc nước. Không quên trách móc Tommy vô phép nhưng lại quên rằng bản thân đã đánh cậu ta đến nhập viện, thương tích ghi nhận là gãy 3 cái xương sườn, khớp bàn tay và chân bị trật đi và nhiều thương tích ngoài da khác.

6

Jungkook nhìn theo từng cử chỉ của anh, vẫn còn hơi rớm máu nơi mu bàn tay, mặt thì dáng một miếng băng keo cá nhân ngay trán. Điệu bộ lúc vừa đến đây có chút mệt mỏi, cậu nhìn thoáng qua cũng biết Tommy chẳng có khả năng xin lỗi cậu nữa rồi.

" Dây chằng ở khớp chân hoặc tay mà bị đứt sẽ rất khó khăn để hồi phục đấy, cậu vẫn nên chú ý những nơi đó "

Taehyung hơi sựng lại, anh chuyển mắt lại nhìn cậu, Jungkook vẫn hướng mắt về hướng cửa sổ. Anh cầm cốc nước ấm vừa rót xong, tiến lại gần cậu và ngồi xuống.

" Tôi đã rất nhẹ nhàng và chú ý rồi, chỉ là tôi bị đánh trước hành động đó chỉ được xem là phản kháng thôi "

" ....... "

" Tôi sẽ hạn chế những việc đó lại mà, không làm cậu lo lắng nữa đâu "

" Ai bảo tôi lo lắng cho cậu ? ", Jungkook cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh, cậu vẫn là dáng vẻ cứng đầu như vậy.

" Được rồi, là tôi hiểu sai ý của cậu rồi. ", Taehyung nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay thon thả của cậu, anh mân mê từng ngón tay như nâng niu thứ gì đó vô cùng quý giá.

Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh reo lên, nhìn thấy tên liên lạc quen thuộc Taehyung vội vàng tắt máy đi, rồi anh đứng dậy, không quên chào tạm biệt cậu.

" Tôi nghĩ là mình có việc rồi, mai tôi sẽ lại đến thăm cậu "

Hơi ấm của bàn tay truyền qua nhau, Jungkook nắm lấy bàn tay còn vương lại chút máu tanh của anh, giọng nói cậu nhẹ nhàng nhưng lại rất cầu thiết.

" Đừng vây vào những chuyện nguy hiểm quá nhiều, tôi thật sự lo lắng cho cậu đấy. Tôi không muốn người tôi trân trọng bị tổn thương "

2

Tim của Taehyung bắt đầu đập loạn khi những lời nói đó xuất hiện, anh rút tay ra, vò loạn mái tóc của mình. Nhìn Jungkook với ánh mắt nguy hiểm.

" Điên mất thôi. Jeon Jungkook đừng nghĩ tôi thích cậu rồi cậu tự tiện như vậy, cậu dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện thì ai chịu cho nổi hả ?? "

1

Taehyung cuối người xuống sát mặt cậu, tai của anh đã đỏ hồng lên rồi. Jungkook nhìn điệu bộ này có hơi chút đáng yêu liền mỉm cười thích thú, cậu đặt nhẹ hai ngón tay mình lên môi anh rồi nhướng người chạm vào hai ngón tay ấy.

7

Làn gió mát nhẹ lướt qua khung cảnh lãng mạn, gió man mát khiến cho Taehyung lấy lại ý thức, tim anh đập càng nhanh hơn, mặt đã đỏ lên như một quả cà chua nhỏ vậy. Đột nhiên anh vịnh vào vai cậu nhanh chóng đẩy cậu ra, bản thân lấp bấp, run rẩy nói không thành câu.

" Tôi

-tôi..c

-có việc rồi. Đ

-Đi trước đây "

Vừa nói dứt câu thì Taehyung đã chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Anh cứ cấm đầu mà chạy ra khỏi bệnh viện, tim vẫn đập loạn như muốn rơi cả ra ngoài. Không phải vì anh ngại ngùng vì lần đầu được cậu đáp lại mà là vì lo rằng bản thân sẽ không nhịn được mà ăn sạch cậu.

1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!