Editor: Tiểu Anhh
Tiếng của người đàn ông trong điện thoại lành lạnh, trong giọng nói còn mang theo vài phần chất vấn. Trần Thanh Dương cầm điện thoại, phản ứng đầu tiên là mẹ nó chứ giọng nói thật dễ nghe, cơ mà hình như có chút quen tai? Phản ứng thứ hai là trời ạ, cô nhận điện thoại của Hướng Vân Trạch!!!
Trong cảnh tối lửa tắt đèn cô nam quả nữ ở chung một phòng, hỏng bét nhất chính là đây là ở khách sạn, nếu truyền ra ngoài thì cả một đời danh dự của cô sẽ bị hủy mất, cô phải giải thích thế nào đây!
Trần Thanh Dương suy tư một giây, quyết định không giải thích.
Cô dứt khoát tích một tiếng cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại như củ khoai lang nóng bỏng tay vào cái gối bên cạnh Hướng Vân Trạch.
Đứng tại chỗ vung vẩy tay, Trần Thanh Dương lại gấp gáp vọt vào nhà vệ sinh, dùng nước rửa tay rửa ba lần mới chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Hướng Vân Trạch không biết đã dậy từ lúc nào, đang nhắm mắt tựa vào đầu giường. Ánh đèn lờ mờ bên đầu giường nhẹ nhàng chiếu lên gò má hơi say của anh, mấy cái nút áo bởi vì ban nãy lôi kéo cũng không biết rớt ở chỗ nào, cổ áo hơi rộng mở, ngay cả xương quai xanh cũng thấy rõ ràng.
Trần Thanh Dương đần người tại chỗ, mẹ kiếp, không nghĩ tới Hướng công tử lại... gợi cảm như vậy.
Cô lại quay vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, để cho mình tỉnh táo lại. Nguy hiểm thật! Suýt chút nữa cô đã trúng mỹ nhân kế rồi!
Nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà vệ sinh, Hướng Vân Trạch hơi hơi mở mắt, nhìn về phía cánh cửa. Trần Thanh Dương tiện tay lau giọt nước trên mặt, đi ra nhà vệ sinh.
Thấy Hướng Vân Trạch nhìn thẳng vào mình, mất tự nhiên giật giật khóe miệng:
"Hướng công tử, anh tỉnh rồi?"
Ừ... Giọng Hướng Vân Trạch nghe có chút khàn khàn, anh nâng tay phải lên, xoa xoa huyệt thái dương,
"Hơi đau đầu một chút..."
"Đáng đời, ai bảo anh uống lắm rượu như thế."
Nhưng Hướng Vân Trạch cũng coi như là có tửu phẩm tốt, cả một đường đều quy quy củ củ, cũng không lộn xộn làm ồn, cô sợ nhất những người uống say khướt rồi nổi điên,
"Đúng rồi, ban nãy có một người đàn ông gọi cho anh, tôi nhất thời nhanh tay, nhận điện thoại."
"Tôi biết, cậu ta vừa gọi lại cho tôi."
Hướng Vân Trạch nói xong, đột nhiên có chút khẩn trương hỏi,
"Em biết cậu ta là ai không?"
Là ai? Trần Thanh Dương chớp chớp mắt, tò mò nhìn Hướng Vân Trạch.
Hướng Vân Trạch nhìn lại cô, tâm tình có chút phức tạp, nếu để cô biết vừa rồi cô cúp điện thoại của Mạc Thiên Vương, nhất định một giây sau cô sẽ xông lên sân thượng.
"Không ai cả, chỉ là một người bạn."
Ồ. Trần Thanh Dương ý vị thâm trường gật đầu, một người bạn, một người bạn mà lại khẩn trương như vậy ư? Đúng là sỉ nhục chỉ số thông minh của cô mà! Dù sao cô cũng từng viết tiểu thuyết trinh thám đấy!
Nhưng không phải là bạn, chẳng lẽ là... người yêu?
Nghĩ như vậy đúng là trong giọng người vừa nãy có ý bắt gian. Phi phi phi phi, người vừa nãy là đàn ông mà! Mẹ nó, có phải cô đã biết cái gì không nên biết không?
Trần Thanh Dương cảm thấy một ngày nào đó cô sẽ bị trí tưởng tượng của mình làm cho phát điên lên mất thôi.
Hướng Vân Trạch ở đầu giường ho khan hai tiếng, Trần Thanh Dương đi tới cạnh anh, rót ly nước nóng cho anh. Hướng Vân Trạch chăm chú nhìn ly nước trong tay, hồi tưởng lại:
"Lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhan Nhan, lúc đó em ấy mới mười ba tuổi, chỉ hơi lớn có một chút, đảo mắt em ấy đã tốt nghiệp đại học, thời gian trôi qua thật nhanh."
Trần Thanh Dương nhìn ý cười nhàn nhạt trên môi Hướng Vân Trạch, bỗng nhiên cảm thấy hơi chua xót. Cô hít hít mũi, nói với Hướng Vân Trạch:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!