Chương 53: (Vô Đề)

Editor: Maybe

Betaer: Maybe

Bộ phim điện ảnh "King" được khai thác giống như một bộ phim bom tấn mùa hè châu Âu, dự kiến được công chiếu vào kì nghỉ dài hạn tháng năm.

Bộ phim này có thể chiếu, cũng nhờ sức ảnh hưởng và hành động của Trần thị, bằng không với scandal của thiên hậu Vi Vi, đoán chừng tất cả các bộ phim khi xét duyệt có lẽ đều bị đánh trượt.

Mặc dù hiện tại thuận lợi chiếu phim, hơn nữa rạp chiếu phim cũng cung cấp một thời hạn khá dài, nhưng dù sao thiếu đi một viên đại tướng, tất cả sức tuyên truyền và hiệu quả liền yếu đi.

Ý của Triệu Thần Thành vốn là không muốn tham gia lễ ra mắt phim, bản thân chỉ yên lặng ngồi ở phía sau thưởng thức bộ phim liền coi như không có gì.

Nhưng Tom cảm thấy, Triệu Thần Thành rời khỏi Làng Giải Trí, ít nhất cũng cần phải thông báo cho công chúng một chút, đó là một cơ hội rất tốt, cũng có thể giúp nhà đầu tư phim tạo ra xu thế. Cân nhắc phúc chốc, Triệu Thần Thành đồng ý cách làm này.

Dù sao thì, cô có fans của mình, bọn họ thật lòng yêu quý cô, đi theo cô, cô phải rời khỏi, ít nhất phải nói rõ cho bọn họ một câu.

Nên khi Tom truyền tin tức ra ngoài, ngày lễ ra mắt phim có rất nhiều truyền thông đến dự. Lúc đạo diễn vừa giới thiệu diễn viên xong, sau khi quay chụp một vài phân cảnh và một số các tình tiết cơ bản, ban tổ chức phim lại dành ra năm phút cho Triệu Thần Thành.

Ngày đó, trang phục của Triệu Thần Thành không hề trang trọng, vẫn là áo sơ mi rộng lùng thùng kết hợp với quần bò ôm sát, trang điểm mắt khói, tạo kiểu tóc Mousse, chỉ là sắc mặt tái nhợt đến mức ngay cả khi đã dùng phấn lót nhưng cũng không thể che bớt.

Trước khi lên sân khấu khoảng năm phút, cô lại ói cơm tối ra một lần nữa. Chuyên gia trang điểm đang giúp cô hóa trang, Miêu Miêu đứng ở một bên trầm mặc không nói gì, chia tay sắp đến, không khí sẽ luôn có chút khác biệt.

Triệu Thần Thành lại chỉ cười cười với Miêu Miêu, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, suốt mấy năm qua, cô vẫn luôn nhận thức câu nói này một cách sâu sắc. 

Khi lên sân khấu, cô cầm Microphone, nhìn chăm chú những tấm bảng đèn LED có chứa tên cô trong tay mấy fan hâm mộ đang ngồi ở phía dưới khán đài, giọng nói chấn định, nói ra những lời được Tom chuẩn bị sẵn từ trước:

"Gần đây truyền thông thường hỏi người đại diện của tôi, hỏi Triệu Thần Thành đang ở đâu? Cô ấy là Nữ Vương trong các đề tài nói chuyện, nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên biến mất? Có phải muốn rút lui không? Hôm nay tôi xin trả lời các vị, đúng, tôi muốn rút lui khỏi Làng Giải Trí.

Nếu như mọi người muốn hỏi tôi lý do tại sao, thì một là do sức khỏe của tôi đang gặp một chút vấn đề, cần phải được nghỉ ngơi; thứ hai, tôi chỉ có thể nói, cuộc sống trong Làng Giải Trí, đối với tôi mà nói là một chuyến du lịch và lang thang, hiện tại, tôi muốn trở lại nơi thuộc về chính mình.

Cảm ơn mọi người đã yêu mến tôi, cho tôi động lực và sự ấm áp. Còn về phần những người chán ghét tôi, nếu như nói cảm ơn thì quá là giả tạo, tóm lại, đường lớn hướng lên trời, tất cả đều đi chung một con đường.

Có lẽ sau này mọi người có thể gặp tôi ở trên đường, trong một ngã rẽ, dù có thế nào đi chăng nữa, có duyên thì sẽ gặp lại. Cuối cùng, tôi hi vọng mọi người có thể thích bộ phim này.

Cảm ơn!"

Lời nói của Triệu Thần Thành không dài, cũng không mang những lời lẽ tình cảm sâu sắc. Cô chỉ đơn giản khom người cúi chào truyền thông và fan hâm mộ, sau đó từ từ rời khỏi vị trí trung tâm sân khấu, bóng lưng có chút lạnh nhạt cô đơn.

Cô nhìn thấy giờ phút này fan hâm mộ đã để bảng hiệu xuống, có lẽ trong số bọn họ, có một số người đã cảm thấy cô phản bội lại sự yêu thích của bọn họ, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày, chờ những những người bạn trẻ trong số fan hâm mộ này trưởng thành hơn liền sẽ hiểu rõ, mỗi người đều sẽ phải có con đường mình phải đi, không hề liên quan đến phản bội.

Bộ phim bắt đầu, Triệu Thần Thành ngồi ở chỗ ngồi mà ban tổ chức sắp xếp từ trước, lúc cô ngồi xuống thì phía bên tay trái đã có người. Rạp chiếu phim tắt đèn đen như mực, Triệu Thần Thành cũng không hề để ý là ai.

Lúc còn đang đóng phim, Triệu Thần Thành không hề nghĩ rằng sau khi trải qua chỉnh sửa cắt ghép lại phối hợp thêm âm nhạc, kết quả xuất hiện trước màn hình lại tuyệt vời như vậy.

Vốn là Triệu Thần Thành tưởng tượng thành heo mũi hếch, vậy mà trong phim lại có mấy phần khí chất của vương gia, mà chính mình cũng là một hộ vệ trung khuyển (trung thành như chó) đẹp trai.

Theo từng tình tiết nội dung cốt truyện, đến kết thúc bộ phim, khi một nhát trường kiếm đâm xuyên qua Triệu Thần Thành trong phim, cô ngồi trong rạp chiếu phim mà cảm thấy lạnh cả người, cảm thấy tốt nhất lần sau ít xem phim này thì hơn, cảm giác nhìn chính mình bị đâm không tốt chút nào.

Giờ phút này, màn hình đang chiếu đến cảnh Hoàng hậu Mai Sính Vi một thân áo giáp, một khúc nhạc buồn vang lên, khóe môi hoàng hậu hiện lên một nụ cười lạnh cực kì ý vị.

Không thể không nói cuộc đời thật biết trêu chọc người ta, trong phim, Triệu Thần Thành đang nằm, còn Mai Sính Vi đang đứng,  nhưng trong thực tế, Mai Sính Vi cũng đang "trúng đạn

"không ít. Bộ phim kết thúc, tấm rèm che được kéo xuống, trong rạp chiếu phim vang lên tiếng vỗ tay, còn có một ít tiếng khóc nhỏ nhẹ. Lúc này, người bên cạnh Triệu Thần Thành mở miệng:"Tôi không thích cái kết thúc này.

"Triệu Thần Thành ngẩn ra, giờ phút này ánh đèn trong rạp chiếu phim đã sáng lên, trong nháy mắt chiếu sáng lên khuôn mặt của người bên cạnh cô, đường cong sắc sảo, khuôn mặt lạnh lùng, âu phục màu xám đậm mang đến cho người khác cảm giác áp lực. Mà một giây kia khi Triệu Thần Thành nhìn thấy rõ, cô lại có cảm giác dài như một đời."Tưởng Lạc Sanh.

"Triệu Thần Thành gọi tên của người đàn ông. Người đàn ông quay đầu sang:"Đã lâu không gặp. Hôm nay nhìn em… ừm… khá bình thường."

Triệu Thần Thành híp híp mắt: "Vậy mà vẫn kém xa Tưởng tổng anh rồi, trông anh quả thật rất thoải mái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!