Editor: Vạn Hoa Phi Vũ Beta
-er: Van Tuyet Nhi
Buổi tối lúc Triệu Thần Thành đến nhà Tưởng Lạc Sanh, bà ngoại Lưu đã đi ngủ rồi, bữa ăn khuya là do Tưởng Lạc Sanh làm. Ừm, tuy so với thức ăn bà ngoại Lưu làm, thôi, vẫn là không nên so sánh đi.
Cái gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong, suy một ra ba cũng không thể lấy sắc đẹp thay cơm được, Triệu Thần Thành quyết định, dứt khoát quét sạch thức ăn trên bàn.
Tưởng tổng là người đàn ông có lòng tự ái rất cao, luôn luôn phải lấy lòng. Mặc dù, Triệu Thần Thành chẳng nếm ra mùi vị gì, nhưng dù sao cũng không xuất hiện tình trạng nôn mửa, khiến Triệu Thần Thành như trút được gánh nặng, xem ra thần kinh của mình cũng rất thức thời, biết món ăn của ông chủ làm không thể phun ra được.
Tưởng Lạc Sanh không hỏi cô đi đâu, cũng không có hỏi tại sao cô đến. Và ngược lại, Triệu Thần Thành cũng rất ít khi hỏi về chuyện của anh, nhưng ngày đó không hiểu tại sao, khi cô tắm xong, lúc Tưởng Lạc Sanh sấy tóc cho cô, cô nhìn bóng dáng người đàn ông đang cúi đầu trong gương, nói một câu không đầu không đuôi: "Nói với em chuyện cũ của anh đi."
Tay Tưởng Lạc Sanh cầm máy sấy ngừng lại một chút, nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong gương, vẫn không có biểu cảm gì, đường nét trên khuôn mặt kéo căng ra, khiến Triệu Thần Thành bỗng nhiên lại nghĩ đến một câu quảng cáo —— làn da khỏe khoắn, càng thoải mái, có co dãn, càng sáng bóng, rạng ngời hơn.
"Cho anh thêm một thời gian ngắn nữa."
Người đàn ông vuốt vuốt tóc cô, cẩn thận sấy tóc: "Anh muốn chuẩn bị một chút."
Anh nghiêm túc nhíu mày, Triệu Thần Thành cũng không suy nghĩ lung tung nữa, cô bĩu môi, cũng không phải nói chuyện tranh đấu ngày xưa, còn phải chuẩn bị. Nhưng cô cũng không nói thêm cái gì.
Sấy tóc xong, Triệu Thần Thành chuẩn bị vào phòng khách ngủ, lại bị người đàn ông trực tiếp ôm lên giường, áp đầu cô vào trước ngực anh, sau đó tắt đèn giường ép cô phải ngủ. Trong bóng tối, cô bị anh ôm chặt, ngẩng đầu lên, chóp mũi gần như có thể chạm vào cằm người đàn ông ấy.
Ôm nhau ngủ, không phải là chưa từng có. Chỉ là dán chặt vào nhau như vậy khiến cô không quen, cái loại cảm giác này hoàn toàn khác với làm tình, nó không thể cho cô cảm xúc mãnh liệt trong nháy mắt, nhưng lại khiến cô yên ổn, khiến cô trở nên lệ thuộc, nghe thấy hơi thở và nhịp tim của nhau, nhịp điệu dần dần hợp lại, sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, hận không thể cùng người sống bạc đầu.
Triệu Thần Thành đưa tay, tìm tóc mai của người đàn ông này, lại bị một bàn tay rộng lớn nắm lấy. Chủ nhân của bàn tay không nói gì, mà chỉ cầm tay cô đặt lên ngực anh, nắm thật chặt.
Triệu Thần Thành cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay truyền tới, chậm rãi nhắm hai mắt lại......
Ngày hôm sau, Tưởng Lạc Sanh về nhà sau giờ làm, Triệu Thần Thành vẫn dạng tay dạng chân nằm trên giường ngáy o o. Nhưng lúc bà ngoại Lưu dọn cơm xong, đã thấy Triệu Thần Thành mang cái đầu ổ gà men theo mùi thơm mà đi tới.
Tưởng Lạc Sanh từ trong phòng sách đi ra, nhìn thấy cô đứng chân trần trên mặt đất, chỉ mặc mỗi cái áo ngủ ngắn tay, chân mày liền nhíu lại.
"Đi dép vào."
Triệu Thần Thành nghe vậy quay đầu đi, sau đó lại ngơ ngác nhìn chân mình, "A" một tiếng, rồi chạy về phòng, đi dép vào.
"Cô bé này, có hơi ngốc."
Bà ngoại Lưu lắc đầu một cái, nhưng ngay sau đó lại cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà, rất đáng yêu, có đúng không, cậu chủ?"
Tưởng Lạc Sanh liếc mắt nhìn bóng dáng người con gái đang nhún nhảy dời đi, đáp một tiếng.
Ngủ gần một cả ngày, bụng Triệu Thần Thành cũng rất đói. Tưởng Lạc Sanh ngồi xuống, đôi đũa chưa động được mấy cái, mà thức ăn trong mâm đã hết một nửa. Triệu Thần Thành ăn rất nhanh, cũng không phải là vì nhét cho đầy miệng.
Cô gắp thức ăn rất nhanh, nhai cũng rất nhanh, ăn mà cứ như chạy dây chuyền sản xuất tốc độ cao, khiến Tưởng Lạc Sanh nâng nhận thức được về tốc độ ăn cơm lên gấp bốn lần.
Khi Triệu Thần Thành no nê đặt đũa xuống, hạnh phúc mà híp mắt, mà Tưởng Lạc Sanh, nhìn thấy cái bàn trống không, cảm thấy dạ dày mình, rỗng tuếch.
Anh cũng đặt đũa xuống, vừa muốn mở miệng, lại thấy sắc mặt Triệu Thần Thành đột nhiên thay đổi, nhảy dựng lên từ trên ghế chạy về phía phòng tắm, dọc đường đôi dép lê còn vang lên tiếng loẹt xoẹt.
"Ơ, sao thế?"
Bà ngoại Lưu ân cần hỏi, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nôn mửa truyền từ phòng tắm tới, hai mắt bà ngoại Lưu lập tức tỏa ánh sáng, túm lấy tay áo Tưởng Lạc Sanh:
"Cậu chủ! Sẽ không, sẽ không phải mang thai chứ!!"
Ánh mắt của Tưởng Lạc Sanh tối đi, liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Lúc Triệu Thần Thành xông tới căn bản không kịp vịn bồn tắm, liền dứt khoát cúi xuống bồn cầu, thức ăn vừa mới lấp đầy bụng giờ đều hiếu kính cho ông bồn cầu hết. Triệu Thần Thành không phải là không đau buồn, chỉ là cô khó chịu đến mức không có sức mà đau buồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!