Chương 32: (Vô Đề)

Lúc Tưởng Lạc Sanh

trở về nhà, đã qua nửa đêm, rửa mặt xong bước vào phòng lập tức nhìn

thấy một nửa cái chăn đã rơi xuống đất, còn cô gái thì nằm ngang giữa

giường, tư thế ngủ rất Triệu Thị. Trong mộng đang bận nói chuyện dời núi với Ngu Công, Triệu Thần Thành không tự nhiên biết nói, người đàn ông ở trong suy nghĩ của cô có chút dịu dàng nhưng càng lớn tuổi càng khó

chịu nổi những thử thách, vạn kiếp bất phục.

Bất đắc dĩ, chỉnh

lại xong, Tưởng Lạc Sanh nằm lên giường, ôm cô gái vào trong ngực. Triệu Thần Thành ngủ thiếp đi không hề cảnh giác, cảm thấy có hơi ấm, lập tức tự chủ động quấn lấy, tay khoác lên hông của anh, chóp mũi cọ xát lồng

ngực của anh, thoải mái rên hai tiếng, lập tức không hề động đẩy nữa.

Những hành động thân mật này khiến cho Tưởng Lạc Sanh không khỏi sửng sốt một chút, một lát sau mới thả lỏng. Hơi thở mạnh mẽ của Triệu Thần Thành

lúc lên lúc xuống, có thể nghe rõ, giống như theo một nhịp điệu nào đó,

thong thả, một trận ấm áp núp trong lồng ngực của mình, yên tĩnh tốt

đẹp.

Anh cúi đầu, có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vén tóc ngắn thời trang của cô ra đặt xuống một nụ hôn.

Triệu Thần Thành, làm sao em lại không có tính tự giác kia, em có biết bản thân mình rất đáng tiền hay không.

Ngày hôm sau Triệu cô nương rất đáng tiền bị chuông báo thức của điện thoại

di động đánh thức, còn ăn vạ cúi đầu trong chăn lầm bầm vài tiếng, Tưởng Lạc Sanh đã ở trên máy chạy bộ rèn luyện thân thể xong, một thân nhẹ

nhàng khoan khoái trở về phòng ngủ.

Triệu Thần Thành bị tiếng

chuông reo không nhẫn nại, rốt cuộc ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, đưa tay

lên cố mở mí mắt ra. Tưởng Lạc Sanh thấy nét mặt vô cùng khổ sở của cô,

bật cười đi tới, ngồi ở mép giường, ôm lấy cô từ phía sau lưng, hôn lên

cổ cô một cái: "Chưa tỉnh ngủ? Vậy thì đừng đi nữa."

"Ưmh, Tom sẽ chém em một lần nữa đấy."

"Anh ta dám?"

"Lòng anh ta thừa thực lực không nghe lệnh." Cuối cùng Triệu Thần Thành chống mở được mí mắt của mình, thả tay xuống, thở dài: "Nhưng em là người rất có trách nhiệm, không gây thêm phiền toái cho người khác.

"Tưởng Lạc Sanh nghe vậy nhíu mày, ba chữ lòng trách nhiệm này được thốt ra từ trong miệng của Triệu Thần Thành, cảm giác rất thần bí. Quả nhiên, mới vừa hô khẩu hiệu xong, mí mắt Triệu Thần Thành lại dính vào cùng một nơi rồi, Tưởng Lạc Sanh rõ ràng cảm thấy trọng lực của cô gái này gần như đã toàn dựa vào trên người anh."Ưmh, nằm ngủ một lát nữa đi." Cô quay đầu đi, lẩm bẩm giống như xin người đàn ông tha thứ. Tưởng Lạc

Sanh không thúc giục cô, để cho cô dựa vào mình ngủ.

Sáng sớm dì

Lưu đã trở về nhà còn chuẩn bị bữa ăn sáng xong, đang muốn vào phòng gọi hai người ra dùng bữa, nhưng mới vừa đạp nửa bước chân vào lập tức nhìn thấy thiếu gia nhà mình ôm Triệu cô nương ngủ gục, quả thật phong cảnh

như tranh vẽ, vì vậy thức thời lui ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!