Vì khâu lại vết thương Triệu Thần Thành nằm viện một tuần lễ, gần như mỗi này vào lúc canh ba nửa đêm Tưởng Lạc Sanh sẽ đến. Tới cũng không làm gì, chỉ lên giường ôm Triệu Thần Thành ngủ, sáng sớm thức dậy tắm thay quần áo khác rồi đi.
Cho nên trong phòng ngoài quần áo của Triệu Thần Thành, còn có một dãy quần áo của Tưởng Lạc Sanh.
Từng gặp qua người sống chung trước hôn nhân, chưa từng gặp người nằm viện chung.
Mỗi lần Triệu Thần Thành kéo tủ treo quần áo ra thấy toàn áo sơ mi của anh thì chỉ muốn gầm thét. Cái này gọi là yêu thương sao! Cô trở thành gối ôm sao? Ôm đi ngủ là thể loại gì!
Tiểu L nói: khi người ta nói yêu thương thường cùng nhau đi dạo phố, ăn uống, đừng nói đi ăn nhà hàng, đến các nữ sinh trung học lúc yêu đương dù được bạn nam dắt tay đi uống trà sữa như thế đủ vui vẻ rồi!
Tại sao đến cô thì ở chỗ này chỉ có một thùng sữa tươi lớn chẳng thay đổi khẩu vị gì cả......
Nhìn một chút đã tức giận, vì khơi thông không khí này, mỗi ngày Triệu Thần Thành gặp cô điều dưỡng sẽ đưa cô hai cái áo sơ mi kiểu nam, còn cười híp mắt nói: "Cho con trai của cô mặc, thẳng bé mười bảy mười tám tuổi, vừa đúng, có thể mặc thành đồng phục học sinh.
"Vì thế quần áo trong tủ dần vơi đi, tối thứ sáu, Tưởng Lạc Sanh mở cửa tủ ra, nhìn thấy trên giá treo áo chỉ còn sót lại một chiếc áo sơ mi cao cấp nằm lẻ loi, rốt cuộc cũng híp mặt lại. Khi người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh đối diện Triệu Thần thành, Triệu Thần Thành cũng cảm nhận được bão táp đang tới, đáy lòng reo hò, khiến bão táp trở nên mãnh liệt hơn nữa chút thôi. Triệu Thần Thành giành mở miệng trước:"Tôi đã nghe nói chuyện giữa anh và Mai Sính Vi rồi."
Tưởng Lạc Sanh nhíu mày: "Hả? Chuyện gì?"
"Anh đừng giả bộ. Tôi muốn giải thích."
"Giải thích?" Tưởng Lạc Sanh chỉ tủ treo quần áo: "Vậy ngược lại em giải thích cho tôi hiểu, tất cả những quần áo kia đều bị con chuột nào đó gặm nhấm hết hay sao?"
"Quần áo không phải là vấn đề quan trọng. Mai Sính Vi mới đúng."
"Không quan trọng? Nếu như em không muốn thấy quần áo của tôi, chính là không muốn tôi sống ở chỗ này, cũng chính là không muốn ở cùng tôi."
Suy luận của người đàn ông nghe rất hợp lý, rất nghiêm túc, rất chú trọng, cho nên Triệu Thần Thành buột miệng không thừa nhận:
"Không phải là tôi không muốn anh sống ở chỗ này.
"Nói xong cô lập tức hối hận, trận gió thứ nhất Triệu Thần Thành đã nằm trên mặt đất rồi. Quả nhiên bàn chải là tuyển thủ có trọng lượng hơn sáu mươi ký -lô -gram, Triệu Thần Thành bốn mươi kí lô thật sự không phải là đối thủ. Hình như người đàn ông rất hài lòng với kết quả chiến đấu này, nét mặt trở nên nhu hòa một chút:"Vậy em tức giận cái gì vậy?"
"Anh còn chưa nói với tôi chuyện về Mai Sính Vi."
Triệu Thần Thành còn mưu tính để tỷ số hoà nhau một đều.
"Không cần phải cố ý tóm lấy tôi, vì thật sự bản thân em cũng không để ý chuyện này."
Trận thứ hai gió, cô gái họ Triệu đã bị thổi ngã. Người đàn ông nói cực chuẩn, xác thực Triệu Thần Thành nghe xong chuyện "Uống cà phê" mấy ngày này rồi, nhưng vẫn ăn ngon ngủ ngon như cũ.
Trong Làng Giải Trí địa vị của Mai sinh Vi và gia tộc sau lưng cô ta, cô đều nhìn thấy, trong ba ngày qua nhìn thấy sắc mặt của Tưởng Lạc Sanh vẫn bình thường. Nhưng xưa nay Triệu Thần Thành không thích nghi ngờ lo ngại nhiều, cũng không hài lòng vì mình nghĩ sâu xa.
Gãi gãi đầu, rốt cuộc Triệu Thần Thành mở miệng:
"Tôi chỉ muốn ra ngoài ăn chút gì đó......"
Khóe mắt Tưởng Lạc Sanh giật giật: "Thức ăn nơi này không ngon sao?"
Triệu Thần Thành chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn đối phương.
"Ngày mai em muốn cắt chỉ."
Triệu Thần Thành tiếp tục chớp mắt, trên mặt xuất hiện một dòng nước trong veo.
"Đôi mắt nhỏ nhen sẽ bị căng đứt."
Tưởng Lạc Sanh ngồi đó, trong lòng vẫn không loạn, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, trong nháy mắt Triệu Thần Thành đã giàn giụa nước mắt, cứ như bị xối một chậu nước lạnh lên đầu, hoàn toàn chết rồi.
"Chế độ ăn uống là không thể tranh cãi, nhưng, có thể làm chút chuyện khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!