Lời Triệu Thần thành
vừa nói ra, thân thể của người tài xế họ Hổ chấn động, đạp mạnh chân ga, một luồng ánh sáng xuất hiện, tông vào đuôi xe...
Không
hề có sự đề phòng, cơ thể Triệu Thần Thành bổ nhào về phía trước theo
quán tính, nhưng khi ót chuẩn bị đụng vào lưng của thành ghế phía trước
thì được một đôi tay dùng lực kéo trở về. Lưng dựa vào thành ghế, Triệu
Thần Thành sửng sốt hồi lâu, khi tài xế xuống xe kiểm tra tình huống, cô mới hắng giọng, mở miệng:
"Tổng giám đốc Tưởng, anh chỉ cần theo tôi, dường như... kiềm chế không nên ở nơi này ..."
Tưởng Lạc Sanh khẽ cau mày, tầm mắt vốn đang nhìn cảnh bên ngoài xe quay lại, đáp: "Có không? Đều rất cảm xúc.
"Hít sâu, lại hít một hơi thật sâu, Triệu Thần Thành khắc chế kích động muốn lật bàn của mình... Anh mới là Thái Bình công chúa, cả nhà anh mới là Thái Bình công chúa! Mặc dù cô không có đường băng trên núi, tốt xấu gì cũng có hai đồi núi nhỏ?! Triệu Thần Thành không muốn tiếp tục tự gây khó dễ cho mình trong vấn đề này, lập tức chuyển đề tài"Xe
này vẫn có thể chạy sao?"
"Có thể, nhưng phải tốn nhiều thời gian xử lý.
"Lúc này, tài xế đi tới trước cửa xe, Tưởng Lạc Sanh hạ cửa xe xuống, đối phương nói:"Thật xin lỗi, Tưởng tiên sinh. Giải quyết riêng, hay là chờ cảnh sát tới đây?"
Tưởng Lạc Sanh ghé mắt, nhìn về phía Triệu Thần Thành.
"Ặc, hỏi tôi?" Triệu Thần Thành thấy người đàn ông vẫn không trả lời, lập tức hỏi tài xế: "Giải quyết riêng là thế nào vậy?"
"Đối phương là người ngang ngược, ra giá rất cao, thương lượng không ổn lắm."
"Vậy thì chờ cảnh sát.
"Tưởng Lạc Sanh mở miệng, sau đó nghiêng đầu nói với Triệu Thần Thành:"Nơi này cách nhà cũng không xa, chúng ta về đi."
"Trên đường về nhà sẽ có phóng viên..."
"Tom đang ở khách sạn chiêu đãi ký giả, không cần lo lắng."
Vì vậy hai người lập tức xuống xe, đi dọc theo hành lang.
Đêm khuya, trên đường không có nhiều người, Triệu Thần Thành mang giày đế
bằng, không trang diểm, cơn gió đêm mùa hạ thổi qua làm mái tóc ngắn
tung bay có phần hơi rối, đeo một chiếc mắt kính gọng đen, rất có khí
chất, cải trang như thế này xuất hiện trước mặt công chúng thì sẽ không
có sự tách biệt quá lớn, làm cho người ta khó có thể phân biệt ra.
Tưởng Lạc Sanh đi bên cạnh cô, vẫn mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may thủ
công, hai nút cổ được mở ra, tay trái cầm áo vest ngoài, vết đỏ trên
trán đã mờ đi, nhưng anh liên tục xoay xoay cổ tay, dáng vẻ rất khó
chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!