Trên đời này luôn có một nhóm người như vậy, có ăn là sao cũng được, thân thể vô cùng khoẻ mạnh.
Nhìn bọn họ ăn, giống như có thể ăn được tất cả đồ ăn, bao gồm hành gừng tỏi giã cũng là những món ngon, ăn hết một bàn thức ăn, ăn xong rồi còn có thể phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, híp mắt rất hưởng thụ.
Khiến người ngồi bên cạnh cũng cảm thấy ngon miệng, tin chắc rằng sẽ không xem việc ăn sạch sành sành là hành động đáng xấu hổ.
Triệu Thần Thành chính là một trong số đó, khi cô ăn xong thức ăn trong hai toa xe đẩy thức ăn, hài lòng đặt nĩa xuống, Tưởng Lạc Sanh ngồi ở đối diện cô cũng cảm thấy thật sự đói bụng.
Bữa cơm này làm cho trái tim nhỏ của Triệu Thần Thành có chút rung động. Nhìn điện thoại di động đặt trong tay một chút, tin nhắn cầu cứu SOS××OO đã được gửi hơn một giờ đồng hồ, thế nhưng không có chút động tĩnh nào cả, đáy lòng Triệu Thần Thành không ngừng gầm thét, khẳng định cái tên Thẩm Mục kia lại đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm!
Tình huống này không phải xảy ra lần đầu tiên. Khi Triệu Thần Thành mới ra ngoài, không ít lần bị người đại diện yêu cầu đi rượu uống phục vụ "nhân vật quan trọng", trong đó có màu sắc gì, tất cả mọi người đều hiểu.
Hết lần này đến lần khác Triệu Thần Thành vừa uống một ly lập tức lường trước mọi chuyện, Thẩm Mục bị giao nhiệm vụ đi theo phía sau cứu trợ. Chỉ cần Triệu Thần Thành gửi tin nhắn cầu cứu SOS××OO, nhị thiếu gia nhà họ Thẩm sẽ phải vắt óc suy nghĩ cách đưa người đi.
Mỗi lần Triệu Thần Thành ngồi xuống bàn rượu, không quá hai mươi phút sau, sẽ nhận được điện thoại, nhận điện thoại cô lập tức thét lên với vẻ đầy hoảng hốt: "Cái gì? Bệnh viện?" "Xảy ra tai nạn xe cộ? Người chết? Còn là một xác hai mạng?!"
Cúp điện thoại, cô nhanh chân bỏ chạy, tất nhiên dưới lầu đã có một chiếc xe dừng lại đón người, cô vừa chui vào trong xe thì chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Thẩm Mục luôn bị những tin nhắn như vậy khiến cho đầu óc căng thẳng, buổi tối đi ra ngoài tán gái cũng không yên, chỉ sợ sẽ làm tất cả mọi người giật mình, từ đó trong lòng bắt đầu sinh ra một bóng ma.
Thật may là sau khi Triệu Thần Thành bị giấu trong tuyết, người làm việc này lại là Tom, những chuyện như thế này không còn xảy ra nữa.
Nhất định là do lâu rồi chưa được huấn luyện, đưa đến thái độ lười biếng, kỹ thuật không thành thạo. Triệu Thần Thành cắn nĩa, tay nắm thành quyền, tiếng xương vang lên răng rắc, chẳng lẽ thật sự muốn cô đánh cho Tưởng Lạc Sanh hôn mê?
"Ăn no?
"Tưởng Lạc Sanh khoanh tay lại, hỏi. Triệu Thần Thành cười ha ha, trước khi người đàn ông mở miệng nói ra câu tiếp theo là:"Giờ đến phiên tôi ăn", cô vội vàng mở miệng: "Sau khi ăn cơm là ăn bánh ngọt."
"Em đã ăn bốn cái bánh bông lan rồi."
"Kem!"
"Ăn ba ly rồi."
"Còn sữa tươi?"
"Năm ly."
"...
"Tưởng Lạc Sanh dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô, giống như Tôn Hầu Tử chắc chắn không thể bay ra khỏi năm ngón tay Phật Như Lai. Tuy Triệu Thần Thành là một con người rất tuỳ tiện, nhưng rốt cuộc cô vẫn là cây Hồng Miêu tức là một thanh niên tốt, có sức sống, thích sạch sẽ. Coi như lui vạn bước mà nói, ga giường cũng không thể muốn chạy là chạy, muốn chạy thì cũng phải nghĩ ra cách nào đó, có câu: nhân sinh đắc ý tu tận hoan(*), mang thai ngoài ý muốn thì phải làm thế nào! (*Nhân sinh đắc ý tu tận hoan: Nghĩa là Tận hưởng những vui vẻ sung sướng của cuộc sống)"Triệu Thần Thành, em không nên dùng ánh mắt ma quỷ mà nhìn tôi?"
"Hả?"
"Chính em là người nói ăn no mới có sức chiến đấu." Tưởng Lạc Sanh có chút vô tội nói: "Nhưng vào giờ phút này ánh mắt của em hình như đang nói là tôi bức một cô gái lương thiện lên giường.
"Thật sự, đừng nên tìm quái thú bàn chải nói đạo lý, anh ta luôn có biện pháp để làm cho lý lẽ đứng bên cạnh anh ta. Chốc lát, Triệu Thần Thành từ bất đắc dĩ"bị ép" trở thành tự nguyện "ngã vào". Muốn trách thì trách cô bị một câu kia "kích thích
"đầu óc mê muội, xương cốt Triệu Thần Thành không ngừng phát ra tiếng kêu răng rắc, rất muốn vung một đấm thật mạnh để kết thúc mọi chuyện. Ngay lúc này, rốt cuộc Thẩm Mục cũng gọi điện thoại tới. Triệu Thần Thành lệ rơi đầy mặt, đáy lòng vui vẻ tung tăng như chim sẻ, cô nhận điện thoại, nhưng cuộc nói chuyện này làm cho cô nhíu chặt chân mày."Thật xin lỗi, bác gái vừa gọi điện cho anh, mất chút thời gian."
"Hai người bọn họ bị sao vậy? Bị thổ dân bắt cóc hay là bị Hải Tặc uy hiếp?"
"Budapest xảy ra phản bạo loạn Gov, bọn họ bị bắt rồi.
"(*Budapest: thủ đô Hung -ga -ri) Triệu Thần Thành vỗ trán:"Sao không đi đến Đại Sứ Quán, gọi cho chúng ta có tác dụng gì!"
"Bác gái nói không biết tiếng Hungary..."
"Lúc bọn họ đưa phiên dịch tới mọi người đã đi chỗ khác rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!