: Diệp lão là người đầu
tiên nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cửa, liền cười đón bọn họ vào phòng.
Lương Hoà vừa ngẩng đầu lên liền lọt vào đôi mắt đen
sâu thẳm của Cố Hoài Ninh, anh hình như hơi cười, ánh mắt lại sáng quắc. Không
thể phủ nhận rằng đối với biểu tình kiểu thế này của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà
vẫn không quen được. Chẳng qua nhìn thấy anh mặc quân phục nhiều lần lắm rồi
nên giờ phút này mới không bị choáng váng. Người đàn ông bên cạnh Cố Hoài Ninh,
Lương Hoà không biết. Anh ta cứ đứng nhìn cô, chằm chằm đánh giá,
không kiêng nể gì hết.
Cố Hoài Ninh chào Diệp lão, ân cần hỏi thăm tiện
thể nói chuyện vài câu. Lương Hoà im lặng đứng một bên không nói lời nào, Diệp
lão lại tưởng có mặt mọi người ở đây nên vợ chồng son ngượng ngùng, trực tiếp
đẩy Diệp Vận Đồng cùng Triệu Kiền Hoà ném xuống phòng bếp, còn bản thân mình
thì lên thư phòng ở lầu hai.
Mọi người đi hết, hai người đột ngột im lặng. Lương
Hoà đang nghĩ xem nên nói cái gì, Cố Hoài Ninh mở miệng hỏi:"Em
đến đây có việc gì vậy?"
"Em có nhiệm vụ phỏng vấn Diệp lão
tướng quân."
"A.." Cố Hoài
Ninh nghe xong nhẹ nhàng cười, "Toà báo của em giao cho em
một việc tốt thật. Em đến lúc nào?"
"Em đi máy bay đến hôm qua."
Hai người lại im lặng không nói làm Triệu Kiền Hoà
ngồi rình ở trong phòng bếp cũng không bình tĩnh. Trông vẻ mặt của hai người,
trong đầu Triệu Kiền Hoà liền bùng ra năm chữ to đùng: bằng mặt không bằng
lòng. Kết luận xong Triệu Kiền Hoà định lén lút rút lui không thèm rình nữa,
liền thấy Cố tam thiếu gia đôi mắt hàn băng lạnh lẽo phóng lại đây nhìn, lạnh
đến mức anh cảm thấy run hết cả người.
"Kiền Hoà, đi ra đây!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!