Khu nhà của tướng quân Diệp Tán nằm trên vùng đất
giữa sườn núi ngoài ngoại ô thành phố. Diệp Tán tướng quân thích sống yên tĩnh,
cả khu biệt thự nằm trên núi này trông như một ngôi chùa cổ. Xung quanh gần đó
dân cư sống cũng khá nhiêù, phương tiện giao thông đường xá lại thuận tiện,
Lương Hoà đi taxi gần một tiếng thì tới nơi.
Cô đứng trước cửa sửa sang lại y phục một chút, cũng
trấn tĩnh lại cảm xúc rồi mới bấm chuông cửa. Đợi trong chốc lát bên trong liền
có một người phụ nữ trung tuổi ra mở cửa. Lương Hoà vội vàng bước tới tự giới
thiệu.
"Xin chào chị, em là Lương Hoà, phóng
viên của Báo Pioneer. Đây là danh thiếp của em!"
Người phụ nữ nhận danh thiếp, nở nụ cười, "Có
phải hôm qua cô đã gọi điện tới không?"
Không ngờ họ vẫn còn nhớ rõ mình, Lương Hoà cười vui
vẻ, "Vâng đúng ạ, chính là em."
"Các phóng viên như cô đến rất nhiều,
ra về tay không cũng không ít." Người
phụ nữ cảm thán, dẫn Lương Hoà đi vào trong. "Trước đây
lão gia nhà chúng tôi đều không gặp ai cả. Nhưng mà tối hôm qua vô tình hỏi
tới, nghe tên cô xong liền quyết định muốn gặp. Xem như cô may mắn đấy
nhé!"
Chuyện này cũng không phải may mắn đâu. Lương Hoà thấp
mí mắt nhìn xuống, im lặng không trả lời. Chỉ có thể cảm thán Diệp Tán Diệp lão
tướng quân trí nhớ rất tốt, còn nhớ rõ cô là vợ của đội trưởng kia.
Khuôn viên khu nhà của Diệp lão tướng quân rất rộng
lớn, không hề giống như Cố viên ở thành phố C. Đi qua mấy vòng hành lang gấp
khúc giữa những hòn giả sơn hình thù kỳ lạ, nước chảy róc rách. Rõ ràng là một
sự thiết kế khéo léo mới có được cảnh đẹp vô cùng như thế này, phong cách mô
phỏng giống Lâm Viên ở Tô Châu một cách tinh tế tuyệt diệu. Mắt Lương Hoà nhìn
còn trong lòng thì âm thầm tán thưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!