Ngay từ ngày đầu tiên của năm mới, Lương Hoà đã bắt
đầu cuộc sống an nhàn thảnh thơi với kế hoạch bồi bổ dưỡng thai.
Ban đầu sợ vợ buồn, Cố Hoài Ninh đồng ý với yêu cầu
của Lương Hoà để cô đi làm ở nhà trẻ cùng với Lâm Nhiên. Có lẽ bởi vì có thai,
cho nên khi nhìn những đứa trẻ ấy Lương Hoà thấy chúng đáng yêu vô cùng. Lúc
rảnh rỗi cô thường ngồi xem bọn trẻ chơi đùa, tiếng cười khanh khách vui vẻ của
chúng khiến cô rung động. Rồi cô lại liên tưởng tới đứa con trong bụng của
mình, đoán xem tính tình của bé, dáng vẻ của bé, cùng với những điều linh tinh
khác. Tất cả những điều đó Lương Hoà nghĩ không biết mệt mỏi, làm không biết
mệt mỏi.
Có lần đang ăn cơm trưa, Lâm Nhiên cười cười mà,
"Hoà Hoà, cháu biết không, Hoài Ninh cho
cháu đến đây làm cô giáo còn có một lý do khác nữa đấy."
"Lý do gì ạ?" Lương
Hoà hiếu kỳ.
Lâm Nhiên chần chừ, miệng bà lại không kìm nén được nụ
cười, "Cậu ấy sợ cháu ở nhà một mình buồn sẽ
bị trầm cảm, rối loạn tiền sản. Chậc, nghe mà cô buồn cười quá, đàn ông thật
là, toàn lo quá."
Lương Hoà khẩy cơm trong bát, cười nhẹ nhàng. Có lẽ bà
không biết, nhưng mà cô biết. Là vì Lâm Kha, cho nên Cố Hoài Ninh mới sợ như
vậy. Không chỉ sợ ảnh hưởng tới thai nhi, anh càng sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ
của cô. Có nên nói cho anh biết không nhỉ? Bây giờ thì anh không cần lo lắng
tới mấy chuyện này nữa, tâm trạng cô bây giờ rất vui vẻ, sức khoẻ đã tốt hơn,
nôn nghén cũng đã đỡ đi rất nhiều.
Vào cuối tuần Cố Hoài Ninh đưa Lương Hoà đến biệt thự
nhà họ Diệp. Diệp Vận Đồng thấy cô béo ra thì kinh ngạc, tinh tế hỏi mới biết
được là Lương Hoà mang thai, vẻ mặt chị không nén được sự vui mừng. Chị vội
vàng bảo thím Tề đi chuẩn bị đồ nấu canh bổ dưỡng cho Lương Hoà.
"Không cần đâu ạ, dạo này ăn nhiều
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!