Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ
tràn vào trong phòng.
Đúng bảy giờ, chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường vang
lên. Cố Hoài Ninh hơi nghiêng người vươn tay tắt đi. Gối nằm bên cạnh lập tức
có tiếng động, anh quay đầu nhìn sang thấy cô cũng trở mình, góc chăn bị cuốn
lên lộ ra đôi chân trần trắng nõn. Cố Hoài Ninh kéo chăn phủ lại chân cho Lương
Hoà, cẩn thận không chạm tới bụng vợ. Sau đó anh xuống giường rửa mặt rồi vào
bếp làm bữa sáng.
Anh tỉ mỉ nấu cháo, cẩn thận gọt hoa quả xếp vào đĩa,
còn chưa kịp bưng đồ bày ra bàn ăn đã nghe những tiêng động vang vọng ra từ
phòng ngủ. Trong lòng căng thẳng anh vội vàng bước ra khỏi phòng bếp, thấy cô
cuồng cuồng chạy vụt về phía toilet, động tác rất nhanh, hoàn toàn không giống
một người.. phụ nữ có thai.
Chần chừ một chút Cố Hoài Ninh lại quay vào bếp bưng điểm tâm để lên bàn, sau
đó mới vào phòng vệ sinh để xem Lương Hoà. Mái tóc dài xoã tung của cô được
nhét vào bên trong cổ áo, hai tay vịn vào bồn cầu nôn không ngừng. Sau một lúc
lâu mới dừng lại cơn nôn khan, Lương Hoà quay đầu lại, thấy anh, cô bặm môi,
đôi mắt ướt như sắp khóc.
Biểu tình đáng thương của cô khiến lông mày Cố Hoài
Ninh nhăn tít lại, anh cầm mấy tờ khăn giấy đưa cho Lương Hoà, "Sao
có thể nôn nhiều thế này?"
Lương Hoà buồn rầu không trả lời, lấy nước đánh răng.
Ngay cả mùi kem đánh răng cô cũng không ngửi được. Cố Hoài Ninh đứng ở bên cạnh
xem toàn bộ quá trình đánh răng của cô, xem cô cố gắng nén xuống cảm giác buồn
nôn, lông mày anh vẫn nhăn tít lên không giãn ra chút nào.
Lương Hoà uể oải, "Em nôn
nhiều thế có ảnh hưởng đến cái thai không anh? Có khi nào thai chết trong bụng
không?". Càng nghĩ cô lại càng sợ hãi.
"Không được nói lung tung!" Cố Hoài
Ninh liếc mắt nhìn cô, tầm mắt anh dời xuống bụng Lương Hoà, nhìn nó vẫn bằng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!