Mãi tới ngày thứ ba Lương Hoà mới có thể gặp được ba
chồng mình. Ông vốn bận rất nhiều việc, lúc trước khi còn ở thành phố C cũng
vậy, mỗi lần Lương Hoà muốn gặp ông cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hôm nay
ông cố ý thu xếp công việc để gặp riêng cô, Lương Hoa đột nhiên có cảm giác bất
an.
Nhìn cô đứng trước gương ngắm trên nhìn dưới đắn đo
xem nên mặc quần áo như thế nào, Cố Hoài Ninh bèn đặt tờ báo xuống bàn nói, "Để
anh đi với em."
Lương Hoà lắc lắc đầu, "Không
cần đi cùng, mà cũng không cần đưa em đi, một mình em đi được rồi."
Anh cười cười, "Một mình
em đi làm sao được, ba ở nhà khách đơn vị, ai cho em tuỳ tiện đi vào đấy?"
Đôi mắt cô rũ xuống, "Kể
cả như vậy cũng không cần anh đưa đi." Còn
chưa dứt lời thắt lưng đã bị anh nhẹ nhàng ôm lấy, cô chỉ cần hơi nghiêng mí
mắt đã có thể nhìn thấy nửa bên khuôn mặt tuấn tú của anh. Lương Hoà giơ tay
lên, do dự một chút rồi lướt qua cằm đặt tay lên bờ vai anh, "Chắc
là ba có chuyện muốn nói riêng với em, để anh đi cùng chẳng hoá ra là em nhát
gan quá sao." Cho dù là cô cũng hơi nhát gan thật.
Anh cảm thấy buồn cười nhưng cũng không kèo nài thêm
nữa, đành để lái xe Trương đưa cô đi.
Xe dừng trước cửa nhà khách, bây giờ là vào giờ huấn
luyện buổi chiều, trong doanh trại không có mấy người đi lại, không sợ ai nhìn
ngắm, Lương Hoà ung dung tự nhiên cúi đầu đi vào trong, bỗng nhiên có một đôi
giày da màu đen đập vào tầm mắt, cô giật mình dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng ai, hoá ra là Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà.
Lương Hoà thở ra nhẹ nhõm, động tác của cô khiến Triệu Kiền Hoà phải bật cười.
"Đến gặp bác Cố phải không?"
Lương Hoà gật gật đầu. Triệu Kiền Hoà giơ tay nhìn
đồng hồ nói, "Anh đang có việc, không đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!