Chương 5: (Vô Đề)

Ngày hôm sau lúc sắp tan tầm bất ngờ nhận được điện

thoại của Cố Hoài Ninh. Thanh âm vốn không quen thuộc giờ nghe qua điện thoại

trở nên hơi xa lạ, tính ra, đây hình như là lần đầu tiên hai người nói chuyện

qua điện thoại với nhau.

"Em đang bận à?"

"Không, em cũng sắp hết giờ làm rồi,

anh thì sao?"Lương Hoà tắt máy tính, cầm túi xách bước ra ngoài.

Thời tiết đột ngột thay đổi, ngay cả người sắt như Hạ An Mẫn cũng bị ốm xin

nghỉ bệnh ở nhà, duy chỉ có mình cô, buổi tối chẳng có việc gì để làm.

"Vừa mới họp xong." Nghe

giọng hình như anh hơi mệt mỏi, chắc là cuộc họp rất lâu.

Trong lúc nhất thời cả hai bên đều im lặng, hai người

không nói chuyện gì, Lương Hoà đứng ở cửa Toà soạn, nhìn dòng xe cộ tấp nập,

người đến người đi, không biết chấm dứt cuộc điện thoại này như thế nào.

"Vậy anh có mệt lắm không?" Cô thử

hỏi, và tinh tế nhận thấy Cố Hoài Ninh dường như hơi sửng sốt. Sau Lương Hoà

mới nghĩ, chắc là thủ trưởng đại nhân chưa quen cách nói chuyện thân mật như

vậy, cô định pha trò cứu vãn liền nghe thấy anh mở miệng:

"Hôm qua mẹ bảo về nhà ở em từ chối

rồi à?"

"Vâng, em cảm thấy không được tiện

lắm". Lương Hoà chợt muốn cười,

tối qua cô mới cự tuyệt mẹ chồng hôm nay chồng liền gọi điện "hỏi

tội", hay là anh cũng muốn cô chuyển về Cố viên ở?

Theo lý mà nói vấn đề này là không có khả năng.

Quả nhiên, Cố Hoài Ninh cười cười, nói: "Không

sao cả, anh sẽ nói rõ ràng với mẹ."

"Vâng, cám ơn anh."

Cúp điện thoại xong Lương Hoà nghĩ, Cố Hoài Ninh thật

là người tốt, không đẩy cô vào chỗ khó xử. Theo cách nói của Hạ An Mẫn khi bàn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!