Khi về tới nhà đã gần chạng vạng tối. Diệp Vận Đồng vốn
định đưa cô về nhà nhưng đột ngột bệnh viện gọi điện tới nên chị đành vội
vàng chạy đi. Trước khi đi Diệp Vận Đồng vẫn dặn Lương Hoà đừng quên đến thăm
ông một chút. Lương Hoà đồng ý, bởi vì dù sao thì cô vẫn phải đến thăm, cho dù
là trong lòng còn lấn bấn nhiều khúc mắc.
Lúc về trên hành lang có thoang thoảng mùi thuốc thơm
bay ra từ phòng cô Nhậm ở tầng hai. Thấy cô đi qua cô cười cười thay cho lời
chào. Chồng cô là phó doanh trưởng gần với doanh của Cố Hoài Ninh, ban đầu ông
ấy là lính tình nguyện công tác ở tổ quân nhu, sau đó Tổng cục Hậu Cần mở lớp
bồi dưỡng cho các sĩ quan, cấp trên liền cử ông đi học. Sở dĩ Lương Hoà nhớ rõ
chuyện này là vì hôm qua khi giới thiệu hàng xóm Cố Hoài Ninh vô tình kể lại,
rằng trước khi lấy chồng nhà cô Nhậm kinh doanh khách sạn, nên chuyện bếp núc
nấu nướng cô rất rành rẽ, làm đồ ăn rất ngon, còn nhắc cô khi nào rảnh rỗi thì
xuống học cô nấu vài món ăn.
Cố Hoài Ninh bận rộn công việc, anh sợ một mình cô ở
nhà ăn uống thất thường, không thể chỉ ăn cháo uống sữa. Ý tứ của anh Lương Hoà
đều hiểu hết. Nghĩ tới đây lòng cô rung lên, không quá khó khăn để có thể nhìn
ra, cho dù là việc gì, lúc nào, anh đều tính toán cho kế hoạch tương lai lâu
dài của hai người. Trước khi tới đây dù cô còn lo sợ bất an, nhưng vẫn tràn
ngập hưng phấn chờ mong vào cuộc sống ở tương lai. Nhưng có một số việc đột
nhiên phát sinh, Lương Hoà vẫn không thể lập tức cân bằng ngay được.
Lương Hoà cười với cô Nhậm, định lên cầu thang đi tiếp
thì cô gọi lại. Cái cách cô gọi làm Lương Hoà cứng đờ cả người:
"Cô bé ơi!"
Cô nghiêng đầu nhìn lại, cô Nhậm cười nói "Tôi
thấy sắc mặt cháu có vẻ không được khoẻ, có sao không vậy?"
Người phụ nữ này thật nhiệt tình. Lương Hoà nghĩ thầm,
cười cười "Chắc tại vừa mới tới nên
chưa quen ạ, không sao đâu cô."
"Chắc vậy nhỉ, lúc tôi mới đến đây
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!