Vào ban đêm thành phố B có rất ít người qua lại trên
đường. Cố Hoài Ninh lái xe rất nhanh, lúc về đến cổng viện thấy trên cánh cổng
lớn đã treo một đôi đèn lồng đỏ, hai bên cánh cửa còn dán chữ Hỉ và câu đối đón
mừng năm mới. Nhìn thấy mấy thứ này Cố Hoài Ninh mới nhớ ra ngày mai đã là năm
mới rồi. Đêm đã khuya, cổng viện cũng đã đóng, Cố Hoài Ninh đè còi bấm hai cái,
phòng trực ban lập tức có người ra mở cửa. Hai chiến sĩ trẻ nhét qua cửa kính
xe mấy viên đường vào tay anh rồi nghiêm cẩn giơ tay hành lễ, nói với hai người
mấy câu chúc mừng.
Suốt đoạn đường về hai người đều im lặng không nói
chuyện, giờ gặp mấy chiến sĩ vẻ mặt tươi cười vui vẻ thì không khí thoải mái
không ít. Cố Hoài Ninh nhìn nhìn mấy viên đường trong tay, nhếch miệng cười
khẽ. Anh cám ơn mấy ngươì lính rồi nhanh chóng lái xe vào trong.
Trong xe mở điều hoà nên không khí rất ấm áp. Ngừng xe
xong anh vẫn không mở cửa xuống mà cầm lấy một viên đường, đặt giữa lòng bàn
tay đưa ra trước mặt Lương Hoà.
Lương Hoà ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh, rồi lại cúi
xuống nhìn viên đường, viên đường nhỏ bé đặt giữa lòng bàn tay to rộng của anh
trông rất buồn cười. Nhưng mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, và dịu dàng, khiến lòng
cô ấm áp. Cô cầm lấy bóc lớp giấy bọc ra, chậm rãi bỏ vào miệng. Một mùi bơ
thơm dịu ngọt ngào quét qua đầu lưỡi.
Vào buổi đêm trời rất lạnh, trong phòng điều hoà chưa
đủ ấm, Lương Hoà vội vàng đi xả nước nóng để tắm. Khi ngâm mình trong bồn nước
ấm rồi cảm giác của cô mới thư thái một chút, đầu óc cũng không còn suy nghĩ
rối bời nữa, không biết có phải vì viên đường ngọt ngào kia hay không.
Lúc đi ra ngoài Cố Hoài Ninh vừa mới nghe xong một
cuộc điện thoại, nghe tiếng cô mở cửa anh quay đầu lại nhìn, vẫn còn nhíu mày
vì cuộc nói chuyện vừa rồi. Lương Hoà vội vàng hỏi: "Sao
vậy? Có chuyện gì vậy anh.. Diệp lão.. ông ấy.."
Anh xoa trán, ôm vai cô nói "Không
có chuyện gì hết, em đừng lo"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!