Lúc thu dọn hành lý Lương Hoà mới phát hiện ra là mình
không có nhiều đồ để mang theo, loay hoay một hồi cô mới xếp được hai vali nho
nhỏ.
Đợi khi anh mang hành lý đưa đi gửi Lương Hoà vẫn chưa
hết bất an, băn khoăn với anh: "Chúng ta cứ thế
đi luôn thôi sao?"
Cố Hoài Ninh nghiêng đầu nhìn cô trả lời "Chẳng
lẽ còn phải xin chỉ thị của cấp trên nữa mới được? Ừm.. có lẽ anh nên gọi điện
báo trước là mang theo người nhà thì tốt hơn."
Lương Hoà rầu rĩ "Anh hiểu ý
em muốn nói gì mà. Em nói là bên chỗ ba mẹ ấy, làm thế nào bây giờ?"
Chồng cô mỉm cười "Mặc
kệ đi, cứ xem như là chúng ta đang bỏ trốn."
Anh lại dùng câu này để đùa bỡn cô. Lương Hoà ngẩng đầu
trừng mắt với anh, lại bị anh hôn nhẹ lên trán ngăn chặn hết mọi hành động suy
nghĩ. Anh nói khẽ "Sẽ không sao cả, em đừng lo
lắng quá."
Cô nhìn chồng, đôi mắt anh sâu thẳm, ngập tràn vẻ tự
tin. Lương Hoà mỉm cười, cô biết, cho dù tương lai thế nào, mình cũng sẽ luôn
tin tưởng đi theo anh.
o--------------o
Hôm sau lúc vừa xuống sân bay đã thấy Triệu Kiền Hoà
đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Trông thấy hai người, Triệu Kiền Hoà mỉm cười chào
đón, còn nghiêm chỉnh chào Lương Hoà một tiếng "Chị
dâu!"
Lương Hoà đưa mắt cầu cứu Cố Hoài Ninh, anh quay sang
gõ đầu Triệu Kiền Hoà một cái "Cậu muốn
gì?"
Triệu Kiền Hoà sờ đầu hú lên quái dị, phản bác nói: "Đây
là mình tỏ lòng tôn kính đối với việc duy trì sự nghiệp quốc phòng nước nhà của
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!