Thật ra chuyện này không phải đột nhiên Cố Hoài Ninh
nghĩ ra.
Lúc sáng anh lái xe vào bệnh viện thăm Chính uỷ
Trương. Ông bị bệnh đã gần một năm nay, có lúc hồi phục được đôi chút, nhưng
cũng chẳng được bao lâu sức khoẻ lại sa sút như cũ, đi lại không tiện, do
vậy ông cùng gia đình viết báo cáo lên cấp trên, xin không quay về Quân khu B
để công tác nữa mà muốn ở lại thành phố C dưỡng bệnh.
Cố Hoài Ninh cũng đã có một thời gian không vào thăm
ông. Nay vừa nhìn thấy ông anh sửng sốt một lúc không thể tin vào mắt mình.
Trước khi bị bệnh Chính uỷ Trương là người mập mạp nhất nhì trong Phòng Hoá
đoàn, nhìn thấy ai ông cũng cười thật tươi trông như Phật Di Lặc. Nhưng bây giờ
ông gầy trơ xương trơ cốt, xương gò má nhô hẳn ra. Cố Hoài Ninh gọi vợ ông là
Lâm Nhiên ra ngoài hỏi riêng mới biết, ông bị nhiễm trùng đường tiểu, cứ vài
ngày lại phải thẩm tách ( lọc máu ) một
lần.
Cố Hoài Ninh bàng hoàng, giấy điều lệnh trong tay
bị anh siết chặt tới mức gần như nát một góc giấy, cảm thấy khó có thể tin
được chuyện này. "Bệnh tình của chú ấy như
thế đơn vị có biết không hả cô?"
"Ông ấy không cho tôi nói, có mỗi Cố
Chính uỷ ở Tổng Quân khu xuống thăm mấy lần nên biết, còn lại những người khác
không ai biết gì cả." Giọng bà bình tĩnh, còn
an ủi anh "Cố đoàn trưởng, lát nữa lúc
gặp ông ấy cậu đừng nhắc chuyện tới chuyện này, mấy hôm nay ông ấy vẫn còn lải
nhải, nói mình không sống được bao lâu nữa, cũng giống như cái giường bệnh phía
đối diện kia." Lâm Nhiên nói đến đây thì
kìm nén không được mà khóc.
Tầm mắt Cố Hoài Ninh nhìn về chiếc giường đối diện, từ
lúc bà ngoại cô mất đi đến giờ, anh đã yêu cầu với bệnh viện đừng cho người nào
vào nằm ở đó nữa. Thứ nhất là vì tiện cho việc dưỡng bệnh của Chính uỷ Trương,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!