Lúc Cố Hoài Ninh xuống máy bay thì thành phố B đang
mưa nhỏ. Bầu trời như có một mảnh sương mù dày đặc, mờ ảo, phía xa xa dãy đèn
đường cũng chỉ trông thấy mờ mờ. Đứng ở ngoài hàng hiên của đại sảnh một lúc,
tìm được người của đoàn bộ tới đón, là lái xe Tiểu Trương cùng với Lục Khinh
Vũ.
"Đội trưởng đã đến rồi, chủ nhiệm Lục
cứ lo lắng mãi trời vừa mưa vừa sương, sợ không bay được". Tiểu
Trương cười đỡ lấy hành lý của Cố Hoài Ninh.
Nghe vậy Cố Hoài Ninh cúi đầu cười cười, xoay người
ngồi vào ghế sau của xe. Lục Khinh Vũ đứng ở phía sau ngẩn người, bước từng
bước về phía trước ngồi vào ghế lái phụ. Nhìn qua kính chiếu hậu Lục Khinh Vũ
nhìn thấy Cố Hoài Ninh tựa đầu vào trên ghế nhắm mắt lại như nghỉ ngơi, cô liền
tắt ngọn đèn phía sau xe đi. Chỉ hơi liếc mắt một cái cô cũng nhận thấy vẻ mệt
mỏi trên khuôn mặt của anh. Cô xoay người sang chỗ khác, chốc lát sau liền nghe
thấy tiếng nói trầm trầm của anh từ phía sau vang lên:
"Khinh Vũ!"
"Vâng?"
"Có chuyện gì mà gọi tôi trở về gấp
thế này?"
Đôi mắt vốn dĩ hơi khép hờ mở bừng ra, trong phút chốc
đôi đồng tử màu đen chợt loé lên ánh sáng. Thấy anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào
kính chiếu hậu đối mắt với mình, Lục Khinh Vũ hoảng hốt vội vàng cúi đầu xuống:
"Cấp trên có thông báo, nói tuần này sẽ có lãnh đạo
xuống thị sát. Tham mưu trưởng nói anh là đoàn trưởng nên không thể vắng
mặt."
"Thị sát à?" Cố Hoài
Ninh nhìn phía ngoài cửa sổ xe, cảnh vật bị màn mưa che khuất nhìn không rõ,
đôi lông mày anh nhíu lại, "Ai thị sát vậy?"
"Hình như là Cố Trường Minh
- Cố
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!