Sáng hôm sau Cố Hoài Ninh thức dậy trước. Lần này anh
quay về đúng là có công việc thật. Chính uỷ Trương của Đoàn bộ bị bệnh nằm viện
đã một năm nay, không đi đứng được, cho dù khôi phục lại sức khoẻ như cũ cũng
không có nhiều khả năng sẽ quay lại công tác ở đoàn Phòng Hoá nữa. Cấp trên
cũng đã hạ điều lệnh chuyển ông tới nhận chức ở Tổng cục Hậu Cần, công việc
nhàn hơn rất nhiều, đồng thời cũng đã điều một người khác lên thay chức ông.
Điều lệnh đã được ban ra từ sớm, đáng lẽ có thể trực tiếp gửi tới cho Chính uỷ
Trương. Nhưng hai người cùng nhau làm việc đã ba năm nên Cố Hoài Ninh cảm thấy
mình nên tự đi gặp ông vẫn tốt hơn. Thứ nhất là đến thăm ông, thứ hai là nói về
chuyện điều chuyển công tác.
Lúc anh dậy Lương Hoà vẫn còn ngủ, cả người cô cuộn
tròn như tôm trong chăn, nhìn trông giống như một con nhộng. Anh vô thức mỉm
cười, tự tay kéo chăn lại, vuốt tóc cho cô. Bàn tay lơ đãng chạm phải gò má
Lương Hoà, cảm giác mềm mại, trơn nhẵn khiến anh dừng lại lưu luyến một chút.
Cô hơi giật mình.
Cố Hoài Ninh sửng sốt, anh muốn bật cười lên. Tối qua
anh không khống chế được đã làm đau cô. Có điều, thể lực của vợ quá kém,
có lẽ đã đến lúc phải rèn luyện mới được. Anh nhíu mày ngẫm nghĩ về điều này,
âm thầm quyết định.
Bàn tay chạm tới núm vặn cửa phòng, không thèm quay
đầu lại nhìn "con nhộng"
trên giường, anh nói chậm rì rì:"Anh làm bữa sáng rồi,
trước khi đi làm nhớ ăn đi một chút nhé. Anh có việc đi trước đây!"
"Con nhộng" đang
giả vờ ngủ khẽ động đậy một chút, chờ tới khi cửa phòng hoàn toàn khép lại mới
dám mở mắt ra nhìn. Cô nhịn không được tự khinh bỉ chính bản thân mình, không
phải lần đầu tiên làm tình, thẹn thùng cái gì chứ. Nhưng mà có kết quả giống
nhau là được rồi, cô lại hôn mê bất tỉnh như trước.
Chậm rãi ăn bữa sáng xong lúc đến công ty cũng không
còn sớm nữa. Hạ An Mẫn đi công tác mới về, trên tay đang cầm ly cafe nóng hổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!