Buổi chiều ở Cố Viên không có ai, tuyết trong vườn vẫn
còn chưa tan, nhìn qua dễ dàng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Lương Hoà
rời tầm mắt khỏi tầng tuyết đóng băng trên cành cây ngoài cửa sổ, nhìn về phía
mẹ chồng, lưng thẳng lên.
"Ba không có ở nhà hả mẹ?"
Lý Uyển nhấp một ngụm trà nhỏ, nhăn mặt nói, "Từ
lúc ở thành phố B về đến giờ thì đi Lạc Dương luôn, bảo Binh chủng Pháo binh
hai sắp tập trận nên đi xem."
Ồ, thật trùng hợp. Lương Hoà rũ mí mắt nhìn xuống, im
lặng.
"Hôm qua con về muộn nên mẹ chưa kịp
hỏi, Hoài Ninh thế nào rồi? Bị thương có nặng không?"
"Không bị thương nặng đâu mẹ đừng lo,
chỉ bị một chút ở cánh tay, bác sĩ nói qua một vài ngày là sẽ bình thường như
cũ."
Lý Uyển có vẻ không đồng ý, "Người
ta nói thương cân động cốt thì mất một trăm ngày. Vết thương như thế nếu cứ ở
lại đơn vị thì chỉ được điều dưỡng qua loa thôi, làm sao mà chăm sóc chu đáo
được như ở nhà."
Ý của bà Lương Hoà đương nhiên hiểu rõ ràng, lại muốn
cô khuyên Cố Hoài Ninh về. Đột nhiên cô nhớ hôm qua anh nói, sẽ không lâu nữa.
Không ngủ lại Cố Viên, Lương Hoà tranh thủ lúc trời
còn chưa tối quay về nhà. Căn hộ mấy ngày không ai ở không khí đã đầy vẻ vắng
lạnh, Lương Hoà vội vàng kéo mở rèm cửa, dọn dẹp vệ sinh. Đang loay hoay quét
tước thì điện thoại vang lên.
"Em về nhà rồi à?"
Nghe giọng của anh Lương Hoà sửng sốt, tay cầm điện
thoại bỗng nhiên siết chặt, trong lòng cảm thấy ấm áp lên, giọng cô mềm hẳn đi. "Vâng,
em vừa mới về."
"Công việc có xảy ra chuyện gì
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!