Vừa về đến nhà điện thoại di động của anh đã vang lên,
Lương Hoà đi vào trước còn anh đứng lại ở ngoài hiên nghe điện thoại.
Lương Hoà nghĩ lại chuyện vừa xảy ra ban nãy mà tim
không tự chủ được đập thình thịch, qua gương cô có thể nhìn thấy mặt mình đã đỏ
bừng lên. Cô lấy tay áp vào má, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng.
Cửa ngoài kẹt một tiếng, Cố Hoài Ninh bước vào nhà,
Lương Hoà giả như không có chuyện gì đi lấy nước đánh răng, nhân tiện hỏi anh, "Có
chuyện gì gấp à anh?"
Cố Hoài Ninh đi tới máy lọc nước lấy một cốc nước,
giọng thản nhiên, "Cũng không có chuyện gì
lớn."
Anh vừa dứt lời, di động lại vang lên. Cố Hoài Ninh
mím môi, nghe máy ngay lập tức.
Tiếng nói vọng ra rất lớn, Lương Hoà đứng đó nghe vô
cùng rõ ràng, cô liếc mắt nhìn vẻ mặt không thay đổi của anh, cứ như anh nghe
vô cùng tập trung vậy
Một lát sau, anh mở miệng nói câu đầu tiên: "Mọi
người cũng uống ít thôi, ngày mai cô ấy còn phải đi xe nữa, tan sớm đi."
Nói xong cúp luôn điện thoại, mắt nhìn lên thấy Lương
Hoà đứng đó với vẻ tò mò. Thấy đôi mắt đen sáng ngời của anh cô hơi xấu hổ với
sự nghe lén của mình, giả vờ như không có chuyện gì quay sang rửa mặt rồi chuẩn
bị vào phòng đi ngủ.
"Khoan đã." Giọng
anh trầm, khe khẽ từ phía sau gọi cô.
Lương Hoà bỏ trốn không thành công đành đứng im tại
chỗ, cũng không quay đầu lại.
Hơi thở của anh mơn man tới gần cô, theo bản năng
Lương Hoà rụt cổ lại. Bàn tay ấm nóng của anh áp lên má cô, Lương Hoà ngẩng đầu
lên nhìn. Khuôn mặt anh cúi sát xuống, rất gần, gần tới nỗi cô có thể nhìn rõ
ràng trong đôi mắt rất đen của anh đang thấp thoáng một nụ cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!