Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Bởi vì câu nói của anh, cả đêm Lương Hoà hoàn toàn mất
ngủ, mắt mở to nhìn trừng trừng lên trần nhà cho đến hừng đông. Ngược lại với
cô, sau khi quăng ra một câu có sức mạnh như một quả bom ấy, anh lại tỏ vẻ
bình tĩnh, hôn cô một cái rồi ngủ luôn.
Chẳng nhẽ do lớn hơn bảy tuổi thì có thể tôi luyện
được đến trình độ đó? Ngay cả việc tỏ tình cũng không có một chút nào luống
cuống ngập ngừng hay bối rối. Lương Hoà đứng trong phòng vệ sinh, phẫn uất đánh
răng. Cửa phòng ngoài bị ai đó gõ thùng thùng, Lương Hoà lau tay chạy vội ra mở
cửa.
Người đến là liên lạc viên Tiểu Lý, trên tay bê một
khay điểm tâm đứng nghiêm trang ngoài cửa, thấy Lương Hoà thò đầu ra liền mỉm
cười: "Chào buổi sáng, chị dâu!"
Người lính trẻ này không kém cô mấy tuổi, nhưng gọi Chị
dâu thì sắc mặt thật sự
nghiêm túc. Lương Hoà đã từng được rèn luyện "kinh
nghiệm trận mạc" từ Phùng Trạm nên khi
nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì, hơi cười rồi mở rộng cửa cho Tiểu Lý đi vào
nhà.
Tiểu Lý đặt khay ăn ở trên bàn, Lương Hoà liếc nhìn
qua. Có hai chiếc bánh bao, một phần đồ ăn cộng thêm một ly sữa đậu nành. Đúng
là suất ăn của bộ đội. Tuy rằng điểm tâm vẫn còn bốc hơi nóng nhưng so với bát
cháo nóng lần trước khi tỉnh dậy sau cơn sốt cô ăn thì không giống với. Quả
nhiên để có được sự ưu đãi của Cố đội trưởng thì không phải là chuyện dễ dàng.
Lương Hoà cười hỏi Tiểu Lý: "Đội
trưởng của cậu đâu rồi?"
"Sáng sớm nay đội trưởng đã sang bên
Nhà khách đơn vị rồi, anh ấy nói là đi khuyên Cố lão gia về nhà, còn dặn em
không cần nói với chị."
Lương Hoà ngạc nhiên. Tuy rằng cô biết Cố lão gia đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!