Vào lúc nửa đêm, thành phố B tuyết rơi nhiều hơn.
Ngồi ở ghế xe sau Lương Hoà cảm thấy rất buồn ngủ. Cả ngày hôm nay xảy ra
những chuyện vừa kinh vừa sợ, cô căng thẳng khóc lóc một trận xong liền cảm
thấy rất mỏi mệt, nhưng lại sợ chạm vào cánh tay bị thương của Cố Hoài Ninh nên
không dám tựa vào anh để ngủ.
"Mệt lắm phải không?"
"Em không sao." Cô giật
mình lập tức ngồi thẳng lưng lên.
"Mệt quá thì ngủ một lát đi." Giọng của
anh nhẹ nhàng, rõ ràng là anh không tin lời cô vừa mới nói.
"Không sao đâu mà, nhỡ đè vào tay anh
thì làm sao!"Cô nhìn cánh tay bị thương của anh, băng vải bị cô
buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, lại nhớ lúc nãy ba chồng cô vừa nhìn thấy vết thương
thì bảo anh nên ở lại nằm viện mà anh lại kiên quyết đòi trở về nhà, ông tỏ rõ
vẻ không đồng tình. Lương Hoà nói với vẻ nhụt chí: "Có
lẽ anh nên nằm viện, như vậy sẽ tiện hơn."
Lái xe Tiểu Trương cũng bị mấy vết thương trên đầu nên
bệnh viện giữ lại theo dõi, cô nghe thấy thế cũng muốn Cố Hoài Ninh ở lại viện
một đêm, nhưng anh lại không muốn, nói bị thương nặng còn tham gia chiến trận
huống gì vết thương nhỏ như thế này.
Xe chạy rất chậm, mãi cũng đến được Kinh Sơn. Cố
Trường Chí đến đây vội vàng, đơn vị cũng chưa kịp sắp xếp chỗ ở cho thủ trưởng,
nên đành để ông ở lại nhà khách. Mà ông cũng là người tôi luyện từ cuộc sống
gian khổ, đối với chuyện ăn nghỉ cũng không để ý nhiều lắm.
Cố Hoài Ninh cùng Lương Hoà ngồi xe riêng đi theo sau
xe bọn họ, đến đoạn gần nhà thì rẽ. Lương Hoà qua cửa sổ xe nhìn ra bên
ngoài, ánh đèn đường sáng một màu vàng nhạt, tuyết rơi trắng xoá
khiến ánh đèn càng thêm sáng ngời, cô có thể dễ dàng nhìn thấy một loạt
những doanh trại đơn vị, khung cảnh hết sức quen thuộc.
Vào mùa đông các đơn vị đều sử dụng điều hoà trung
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!