Tối hôm qua Lương Hoà trằn trọc lâu lắm mới ngủ được,
vì không quen ngủ giường lạ cộng thêm tính hay lo cả nghĩ của cô cùng lúc không
hẹn mà gặp. Sáng hôm sau lúc soi gương cô liền nghĩ mình có thể so sánh với bảo
vật gấu trúc được rồi. Lương Hoà xoã dài mái tóc mềm xuống che bớt sắc mặt trắng
bệch vì mất ngủ của mình. Cô đứng trong phòng vệ sinh, nhìn gương, cảm xúc bồn
chồn mê muội.
Lúc đi xuống dưới nhà bà Lý Uyển đang ngồi trước sô
pha xem tivi, trước bàn để sẵn một bát thuốc Đông y. Lương Hoà từng bị Phùng
Trạm nhìn chằm chằm giám sát uống thuốc một tuần, bây giờ cứ mỗi lần nhìn
thấy bát thuốc đen xì xì này cơ thể cô không tự chủ được liền có cảm giác muốn
nôn. Nhưng có mặt mẹ chồng ngồi ở đó nên Lương Hoà cố nhịn lại.
Sắc mặt bà Lý Uyển có vẻ không vui, Lương Hoà không
yên lòng ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ,
Hoài Ninh.. anh ấy vẫn chưa có tin tức gì sao?"
Bà Lý Uyển tuy ngồi xem tivi nhưng tâm trí lại không
tập trung, từ lúc nghe điện thoại của ông Cố Trường An xong đến giờ cũng không
biết phát giận vào đâu. Giờ nghe Lương Hoà hỏi bà lại không biết nói thế nào để
an ủi cô: "Thật ra thì cũng có, bảy
giờ sáng nay nó có gọi điện về, lúc đó con còn đang ngủ, Hoài Ninh bảo cứ để
con ngủ không cần đánh thức. Nó nói là đã thắng trận rồi, cũng sắp về, nhưng mà
bây giờ vẫn chưa về được."
Bà nói câu sau với vẻ chậm chạp, giống như quan sát
thần sắc của cô mới chậm rãi nói ra. Thấy biểu tình của Lương Hoà không có gì
khác thường, Lý Uyển thở dài một hơi: "Mẹ còn lo
không biết nên nói với con thế nào, hai đứa kết hôn lâu như thế mà thời gian ở
cùng nhau chẳng được mấy, thật khổ cho con!"
Lương Hoà vén mấy sợi tóc rơi xuống bên má, cười nhẹ:"Không
sao đâu mẹ ạ, con hiểu mà!"
"Ai, mẹ đã nói chuyển nó về đây bao
nhiêu lần rồi mà không ai trong nhà này chịu làm. Chuyện của Hoài Thanh thì mẹ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!