Vào Nội Mông Cổ tuyết rơi so với dọc đường đi ít hơn
một chút. Quân khu B đến thị trấn Chu Nhật Hoà được ba ngày thì Quân khu Quảng
Châu cũng có mặt. Trước khi diễn tập bắt đầu, chuyện họp hành hội nghị thường
xuyên diễn ra, các buổi động viên khuyến khích, lễ tuyên thệ cũng nhộn nhịp
không kém. Tổ đạo diễn phụ trách đã có phương án diễn tập từ sớm, Tổng Tư
lệnh còn cử các chuyên gia xuống để chỉ huy và giám sát công tác, mà dẫn đầu
đội chuyên gia lại chính là ông chú út của Cố Hoài Ninh, Cố Trường An.
Cố Trường An công tác ở Tổng tư lệnh, lần này xuống
giám sát cũng không nói trước với Cố Hoài Ninh, cho nên khi nhìn thấy ông anh
không dấu được vẻ kinh ngạc, nhưng trước mặt mọi người cũng không tiện nói
chuyện nhiều. Cố Trường An đánh giá tổng quan một chút, hỏi anh: "Đã
tập hợp đông đủ chưa?"
Cố Hoài Ninh nghiêm túc trả lời: "Báo
cáo, đã tập hợp đầy đủ!"
Vốn là còn thiếu một người, đó là Chính uỷ của Lữ
đoàn. Nhưng chính uỷ Trương của Lữ đoàn phòng hoá từ hồi đầu năm do vết thương
trên đùi phát tác nên bị bệnh nặng, nằm viện đến giờ vẫn chưa hồi phục sức
khoẻ, vì thế đợt diễn tập cũng không có tên ông trong danh sách. Chuyện này Cố
Trường An dĩ nhiên là biết rồi, ông lại nhìn chung quanh một lần nữa, tầm mắt
dừng ở trên người Lục Khinh Vũ. Cô gái thấy ông cũng không tỏ vẻ khẩn trương,
ngẩng đầu hơi cười chào ông, khiến cho ông nhớ tới chuyện bốn năm trước. Lúc đó
ông mới gặp cô gái này lần đầu tiên, đến giờ xem ra cũng không có gì thay đổi.
So với Cố Hoài Ninh ông biết gia thế của Lục Khinh Vũ sớm hơn, tuy vậy khi nhìn
thấy cô cũng tham gia lần diễn tập này khiến ông không tránh khỏi cảm thấy
kinh ngạc.
Thị sát xong Cố Trường An vỗ vỗ bả vai Cố Hoài Ninh
rồi đi ra ngoài.
Triệu Kiền Hoà xoa cằm nhìn theo bóng dáng ông, anh
cảm giác hình như có chuyện gì đó mà ông không nói ra, anh nhìn Cố Hoài
Ninh cũng không dò ra được manh mối gì. Con người này lúc nào tâm tư cũng sâu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!