"Hoà Hoà, sao mình lại có cảm giác
giống như Quốc hội tổ chức kỳ họp ở khách sạn nhỉ?"
Lương Hoà lườm cô một cái, liếc nhìn về bên kia đánh giá lại một chút. Lục Thừa
Vấn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thắt cravat nhỏ dài màu đen, bộ comple đen ôm
vừa khéo thân hình cao ráo, hai màu đen trắng đối lập càng làm anh thêm tuấn
tú. Ánh mắt anh hơi lướt qua cô, dừng lại nhìn lâu hơn ở chiếc trâm cài áo trên
ngực cô, trên khuôn mặt ung dung bình thản của anh thoáng hiện lên một nụ cười.
Anh hơi gật đầu chào cô rồi lại xoay người sang bên cạnh nói chuyện tiếp. Toàn
bộ hành động này của anh xảy ra rất nhanh, nếu không phải Lương Hoà chính mắt
nhìn thấy, chính mắt thể nghiệm, cho dù là người bên cạnh anh cũng không phát
hiện ra điều đó.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài áo, ảo
não. Trên bộ váy dạ hội màu đen, bông hoa diên vĩ màu xanh có đính những hạt
kim cương nhỏ xíu loé lên ánh sáng khiến cô nhìn mà cảm thấy chói mắt. Trong
lúc vội vàng cô cũng không để ý mình đã đeo cái trâm anh tặng này mà đi dự
tiệc.
Hạ An Mẫn cũng không nhận ra tình huống vừa rồi của
hai người. Cô đứng bên cạnh Lương Hoà, lôi lôi kéo kéo cánh tay bạn nhịn không
được lại hét lên khe khẽ: "Ôi, ôi, tối hôm nay đầu óc
mình tuyệt đối là bị điên đảo rồi, Hoà Hoà, ngoảnh đầu nhìn sang bên trái, bên
trái, đúng rồi, nhìn về bên kia kìa!"
Lương Hoà nhìn theo hướng Hạ An Mẫn chỉ, nhìn thấy
liền nhịn không được cũng lắp bắp kinh hãi. Đó quả nhiên là Giản Trữ.
"Oa, váy ren Dior nha, làm sao mà bà
ấy mặc lại đẹp như thế được nhỉ? ". Hạ An Mẫn không ngừng
cảm thán.
Hai người bình thường đã quen nhìn Giản Trữ mặc những
bộ đồ công sở nghiêm túc ở cơ quan, lúc nào cũng đeo một đôi kính cận gọng đen,
nhìn trông cũ kỹ lạc hậu lại già trước tuổi. Hôm nay hai người cảm thấy có thể
dùng cụm từ "lột xác" để hình dung Giản
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!