Anh đi trước ra cửa, Lương Hoà xấu hổ đi
theo phía sau.
Chiếc Audi màu đen vững vàng dừng ở trước mặt Lương
Hoà, Cố Hoài Ninh vươn cánh tay mở cánh cửa bên ghế lái phụ cho cô, Lương
Hoà thoáng sửng sốt, xoay người ngồi xuống.
Bên trong xe có một mùi hương chanh thoang thoảng, mát
dịu mà nhẹ nhàng. Cố Hoài Ninh cởi áo khoác, chỉ mặc một bộ quân phục màu xanh
nhạt bên trong. Lương Hoà liếc liếc mắt một cái liền kết luận luôn người đàn
ông này là một cái móc treo quần áo, mặc gì vào cũng phong độ hết. Nhưng
bởi vì anh là quân nhân nên quần áo không được phong phú đa dạng, âu phục cũng
rất ít khi anh mặc. Từ đầu đến bây giờ Lương Hoà chỉ gặp một lần ở hôm hôn
lễ ấy.
Xe dừng trước cánh cổng của một khu biệt thự, lúc
Lương Hoà tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe đột nhiên mới nhớ tới một vấn đề
quan trọng, cô không mang quà gì đến thăm bố mẹ chồng. Cảm thấy ảo não
với đầu óc của mình, Lương Hoà quay sang nhìn Cố Hoài Ninh hỏi: "Chúng
ta không cần mang gì đến sao? Như vậy có được không?"
Cố Hoài Ninh liếc nhìn cô một cái, đáp: "Không
cần!"
"Nhưng mà..."
"Bố mẹ sẽ không để ý đến
chuyện đó đâu!"
Trời ạ! Lương Hoà xoa xoa gáy, chậm chạp xuống xe
theo Cố Hoài Ninh.
Trước đó tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý thật lâu,
nhưng mà lúc chính thức bước vào cửa nhà họ Cố trong lòng Lương Hoà vẫn không
tránh được thầm kinh ngạc. Khi nhìn thấy trong phòng khách ngồi một loạt những
người lớn tuổi, Lương Hoà cố gắng khống chế kìm lại ý muốn xông cửa bỏ chạy.
Người đàn ông đi bên cô hình như đã quen nhìn những trận thế kiểu như vậy, chỉ
thấy anh cúi đầu cười khẽ, ân cần thăm hỏi lần lượt những bậc trưởng bối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!