Chương 18: Chờ anh về nói cho em nghe

Vẫn như cũ, anh bay lúc mười giờ sáng.

Không như lần trước Phùng Trạm tới đưa, lần này Cố

Hoài Ninh tự mình lái xe ra sân bay. Anh dừng xe vào vị trí ở bãi đỗ xe, cách

hàng hiên sân bay một đoạn, rút chìa khoá xe đưa cho Lương Hoà.

"Một mình lái xe về phải chú ý an

toàn nhé!"

Lương Hoà im lặng cầm lấy chìa khoá, Cố Hoài Ninh cười

nhẹ, quay đầu ra phía ghế sau lấy vali hành lý.

Anh kéo vali định đi, thấy Lương Hoà dựa vào xe đứng ở

một bên ánh mắt chăm chăm nhìn anh, nửa muốn nói nửa lại chần chừ. Dáng vẻ của

cô làm cho anh nhớ lại Triệu Kiền Hoà từng nói một câu. Lúc đó Triệu Kiền Hoà

khoác tay lên vai anh, ánh mắt mê man mông lung, giọng nói đầy vẻ tang thương.

"Cố Tam, một quân nhân tâm tình khó

chịu nhất là lúc nào, biết không?"

Lúc đó anh không nghĩ ra, cũng lười suy nghĩ, nên

không trả lời.

Triệu Kiền Hoà chậc miệng một tiếng, "Biết

ngay là cậu không biết mà. Cậu từ thành phố C đến đây, lần nào mà không phải

Phùng Trạm đưa đến sân bay. Cậu làm sao mà biết được, một quân nhân trước khi

đi phải từ giã gia đình, từ biệt cha mẹ, con cái, chậc, nhất là lúc chào tạm

biệt vợ, tình cảm lưu luyến không rời. Người vợ đôi mắt long lanh ướt nhìn

mình, cõi lòng tê tê dại dại, làm cho cậu không nỡ bước chân đi. Loại tình cảm

này, cho dù Phùng Trạm nhìn cậu từ trời sáng tới khi trời tối thui cậu cũng

không thể cảm nhận được."

Triệu Kiền Hoà nói xong liền bị một tập công văn cuộn

tròn đập lên đầu, Triệu Kiền Hoà đau kêu ôi một tiếng, nhấc đầu lên nhìn, kẻ

đầu sỏ không hề áy náy không hề cảm giác, buông một câu: "Trong

vòng một giờ đem các công văn này phát xuống các doanh trại đi!"

Triệu Kiền Hoà ảo não lắc đầu, quả thật là một người

tâm tư lạnh lùng cứng rắn không cải tạo được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!