Lương Hoà tan sở lúc đã rất muộn, đi ra ngoài Toà soạn
liền thấy Phùng Trạm, cậu thanh niên nhìn Lương Hoà vẫy vẫy tay.
Lương Hoà bước tới, Phùng Trạm vừa mở cửa xe cho cô,
vừa nói: "Đội trưởng đang ở Cố viên,
bảo em đến đón chị về. Em đợi mãi, đứng hàng tiếng đồng hồ ở ngoài cửa mà giờ
chị mới đi ra. Không lẽ đội trưởng ngại tắc đường sợ chị phải đợi lâu nên bảo
em đi sớm?"
Lương Hoà hé miệng cười cười, cũng không trả lời lại
cậu ta.
Chiếc xe từ từ hoà vào dòng xe cộ đông đúc trên đường,
Lương Hoà ngồi ở ghế sau nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, im lặng nhìn cảnh vật
bên ngoài.
Phùng Trạm lén nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy sắc
mặt cô không vui cũng không tiện hỏi. Không khí im lặng thật lâu. Một lát sau
Lương Hoà mới hỏi: "Phùng Trạm, cậu có biết
chuyện diễn tập của anh ấy không?"
"Em có biết, ban nãy ở nhà đội trưởng
vẫn còn nói chuyện với lão gia về việc này. Chị không biết à?"
Lương Hoà im lặng, Phùng Trạm nhìn sắc mặt cô đại khái
cũng đoán được vài phần, chậm chạp nói: "Lần diễn tập này
là mệnh lệnh của Quân uỷ Trung Ương, do hai quân khu lớn liên hợp diễn tập
với nhau. Ngoại trừ quân khu của chúng ta còn có quân khu Quảng Châu nữa. Toàn
Sư bộ của đội trưởng đều có mặt trong danh sách diễn tập"
Lương Hoà chần chừ một lát mới cắn môi hỏi: "Chuyện
đó rất nguy hiểm phải không?"
Phùng Trạm ấp úng không trả lời ngay. Bình thường mồm
mép cậu ta rất nhanh nhẹn, giờ này như thế khiến cô cảm thấy rất bất an. Thấy
Lương Hoà lo lắng, cậu ta mới nói vội vàng:"Nói
thật ra thì cũng không có vấn đề gì lớn cả, là diễn tập thực chiến, tỉ lệ tử
vong là 3/1000. Chỉ một chút xíu nguy hiểm thôi. Chị đừng lo lắng quá. Từ lúc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!