Kết lúc cuộc phỏng vấn đã hơn tám giờ tối. Diệp Vận
Đồng tự mình lái xe đưa Lương Hoà trở về. Ban đầu Lương Hoà định từ chối nhưng
bị Diệp Vận Đồng khoát tay ngăn lại.
"Nếu như làm mất người của Cố Tam,
cậu ta sẽ không đời nào chịu tha thứ cho tôi."
Gần đây Lương Hoà bị trêu ghẹo nhiều lắm rồi, tới mức
đã quá quen, cũng không thèm phản bác. Nghe chị nói vậy chỉ giả bộ cúi đầu
ngượng ngùng, không từ chối nữa. Trên đường đi đề tài câu chuyện của hai người
tất nhiên là không thể không liên quan tới Cố Hoài Ninh.
Diệp Vận Đồng lớn hơn Cố Hoài Ninh tám tuổi. Từ
chị mà Lương Hoà biết được rất nhiều chuyện về Cố Hoài Ninh. Ví dụ như trước
đây anh bướng bỉnh ngang tàng như thế nào, không coi ai ra gì ra sao, lớn lên
lại tuấn tú đẹp trai được mọi người hết sức yêu quý, thậm chí ngay cả chuyện về
mối tình đầu của anh cũng suýt nữa được đề cập tới.
Lương Hoà nghe mà trợn mắt, vừa định hỏi thêm vài điều
thì xe đã dừng trước cửa đại viện quân khu, bị lính gác cửa ngăn xe của họ lại.
Xe của Diệp Vận Đồng không phải xe thuộc đơn vị, theo quy định không được phép
vào.
Hai người tiếc nuối nhìn nhau, đành dừng lại câu
chuyện còn dang dở.
"Em gái, lần sau gặp nói chuyện tiếp
nhé!"
"Vâng ạ, nhất định thế!"
Lương Hoà mang vẻ mặt phiền muộn trở về, vừa mới rẽ
vào khu Ký túc xá, đã nghe thấy thanh âm của cậu nhóc Cố Gia Minh vang lên từ
xa xa ------
"Bé, bé ơi ----"
Lương Hoà theo bản năng muốn xách túi bỏ chạy, không
ngờ Cố Gia Minh động tác còn nhanh hơn, chạy vụt tới ôm lấy đùi cô. Lương
Hoà cúi đầu nhìn Cố Gia Minh, đôi mắt thằng bé to tròn trong suốt, cô ngẩng đầu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!