Hôm sau Cố Hoài Ninh đi cùng Lương Hoà đến nhà Diệp
lão. Bởi vì Diệp lão bị cao huyết áp nên cần phải kiêng không được uống rượu,
vì thế mà ông cụ vẫn rầu rĩ không vui, vừa thấy Lương Hoà đến liền hớn hở tiếp
đón cô. Quả thật không thể phủ nhận rằng Diệp Vận Đồng nói không sai, Lương Hoà
rất được lòng Diệp lão tướng quân.
"Mấy hôm nay ông cụ cứ nhắc đi nhắc
lại mãi, nói Cố Tam đem Lương Hoà giấu đi nên không còn ai chơi cờ nhảy với cụ
nữa, may mà hôm nay cậu đưa cô ấy đến đây." Con gái ông
- Diệp
Vận Đồng nói có vẻ ghen tị với Lương Hoà.
Cố Hoài Ninh hơi nhíu nhíu mày, hình như gần đây những
người muốn cướp cô bé của anh xuất hiện ngày càng nhiều thì phải.
Lương Hoà nghe Diệp Vận Đồng nói vậy thì mím môi cười, "Hôm
nay em đến không phải để chơi cờ, em đến để làm việc."
Nghe xong Diệp lão cảm thán một câu, "Mấy
tờ báo của các cháu làm sao cứ bám riết ông mãi không tha thế, những chuyện cũ
đều trôi qua lâu lắm rồi, nhắc lại làm gì nữa chứ!"
Lương Hoà nghĩ nghĩ nói, "Cả
đời ông vì nước vì dân mà vất vả rất nhiều, càng vất vả công lao lại càng lớn,
những điều này nên là tấm gương cho con cháu đời sau noi theo và học tập. Bởi
vì thế mà chúng cháu cứ phải tìm cách phỏng vấn ông, chuyện của người khác làm
sao có thể mang ra so sánh với ông được ạ?"
Câu nói này làm Diệp lão rất vui vẻ: "Cháu
gái, mũ này cao quá, đừng đội lên cho ông!"
Lương Hoà chán nản kéo góc áo Cố đội trưởng, anh tà tà
liếc cô một cái rồi bước đến ngồi đối diện với Diệp lão, lại gọi chị Tề đem bàn
cờ vua của Diệp lão ra.
"Cháu muốn chơi cờ với bác hả?"
Diệp lão ngạc nhiên hỏi.
Cố Hoài Ninh cười nhẹ gật đầu, "Bác
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!