Nhớ trước khi kết hôn nghe Hạ An Mẫn từng nói một câu
thế này: Ở trong doanh trại quân đội, phụ nữ là người được chú ý nhiều nhất.
Mới đầu Lương Hoà nghe thấy thế chỉ cười nhạt, nhưng
hiện tại bây giờ chính bản thân cô đã nghiệm thấy, thật đúng là bị để ý
thật. Chỉ đi có một đoạn đường, người đàn ông nào đi qua đều dõi mắt theo nhìn
cô, Lương Hoà tự nhận mình không phải là người da mặt dày, vì thế cảm thấy rất
xấu hổ, mặt cô đỏ bừng lên. Cô vừa định nhanh chân rời khỏi mấy chỗ này, đột
nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm non nớt của trẻ nhỏ: "Đứng
lại!"
Cái giọng đầy vẻ ra lệnh, trực giác của Lương Hoa nghĩ
chắc không phải gọi mình nên cô vẫn tiếp tục đi tiếp, không ngờ đứa bé phía sau
lưng trở nên nóng nảy hơn, lại lớn tiếng thêm một chút: "Này,
đang gọi cô đấy, cô bé, làm sao gọi rồi mà vẫn cứ đi thế hả?"
Cô bé? Lương Hoà im lặng, giờ phút này cô có thể khẳng
định, nơi này cô bé chỉ có một khả năng là chính mình. Cô xoay người lại, thấy
một cậu nhóc mặc chiếc quần yếm màu xanh lam, áo sơ mi kẻ caro vuông màu đỏ,
hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang hai tay đứng chống nạnh nhìn cô.
"Cháu gọi cô có việc gì?"
Cậu bé có vẻ không hài lòng với thái độ của Lương Hoà,
mím miệng nói : "Cô phải nói là: Thưa thủ trưởng, ngài có
điều gì cần chỉ thị mới đúng!"
Lương Hoà: "...."
Cậu nhóc nhìn chằm chằm Lương Hoà, thấy cô này có vẻ
thật sự không hiểu điều mình nói nên cũng thôi không "lên lớp" nữa,
bèn giơ tay chỉ về chỗ vườn hoa phía xa xa, "Diều của
cháu rơi vào trong đó rồi, cô lấy ra đây cho cháu đi!"
Lương Hoà đưa mắt nhìn chỗ vườn hoa, bên ngoài được
chắn bằng những chậu cây to lớn, thảo nào cậu nhóc không vào được. Nhưng vấn đề
mấu chốt là cô cũng vào không được.
"Vườn hoa bị rào từ bên ngoài rồi, cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!