Chương 7: Đảo Tây (7)

Sáng hôm sau, Hạ Kỳ vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng pháo thưa thớt, cô mơ màng xem lịch mới nhận ra: Đã đến giao thừa.

Cô sống lâu năm ở một thành phố ven biển phát triển, pháo hoa pháo nổ đã bị cấm từ lâu, điều thú vị nhất của năm mới là người một nhà cùng ngồi xem Gala mừng năm mới.

Không ngờ ở Đảo Tây lại có thể được nghe tiếng pháo đã lâu không nghe.

Cô mở cửa phòng ngủ, mẹ đang ngồi trên sô pha lướt di động. Thấy cô ra ngoài, bà hưng phấn ngồi dậy: "Bảo bối, sáng nay mẹ và ba con ra ngoài ngắm mặt trời mọc đấy, trên đường về còn thấy có người bán pháo nữa. Ba đi mua pháo rồi, chờ đến tối chúng ta sẽ đến bờ biển đốt pháo hoa. Không biết có thể đốt pháo được không, nghe nói biển ở Đảo Tây là khu bảo tồn san hô, chắc san hô mong manh lắm nhỉ."

Khi đi thuyền đến Đảo Tây, họ đã nghe thuyền viên giới thiệu rằng Đảo Tây là khu bảo tồn đá san hô trọng điểm.

Nước biển ở đây trong hơn, mực nước biển cao, hệ sinh thái biển tự nhiên và đa dạng hơn, nuôi dưỡng rất nhiều loại san hô.

Từ bãi biển nông đến chỗ đáy biển sâu hơn đều có rất nhiều san hô tồn tại.

Cả gia đình đã nhận ra điểm này sau khi rời thuyền và đi dạo trên bãi biển.

Ở những bãi biển khác, sóng biển chỉ xô những hạt cát mềm mịn lên bờ, chỉ có bãi biển của Đảo Tây là có đầy san hô với đủ các hình dạng.

Rất nhiều phòng ở trên đảo cũng được xây bằng san hô.

Quả thực giải thích cho câu "dựa biển mà sống".

"Hôm nay Kỳ Kỳ có nhiệm vụ học tập không? Có muốn đi chơi ở bờ biển cùng ba mẹ không nào? Hai ngày trước mẹ với ba đi thuyền một vòng, vừa sảng khoái vừa k*ch th*ch, mẹ rất muốn đi lại một lần nữa. Con không biết đâu, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đó, lên lên xuống xuống theo sóng biển, vừa duỗi tay ra là có thể chạm tới mặt biển rồi, cảm giác khác hẳn với lúc chèo thuyền trên hồ bình thường.

Hơn nữa phía gần bãi biển bên này khá nông, đến chỗ biển sâu bên kia sẽ thấy màu sắc hoàn toàn khác với bên này."

Hạ Kỳ:...

Nghe có vẻ không tồi, nhưng cô không cần.

Chỉ cần nghe miêu tả chuyện này đã khiến cô cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Đây là hạng mục trải nghiệm mà một đứa có hội chứng sợ biển như cô sẽ từ chối tham gia!

"Con không đi đâu, hôm nay con muốn ôn tập và sắp xếp lại những đề làm sai và từ vựng của tuần này."

"Ôi chao, con không muốn đi à? Hôm nay là giao thừa đấy, nếu con không muốn đi thuyền thì có thể phơi nắng trên bờ chờ ba mẹ mà. Hiếm khi được đến Đảo Tây một lần, vài ngày nữa là về rồi, bảo bối, không lẽ con dành cả kỳ nghỉ chỉ để học thôi sao."

Hai mẹ con đang nói chuyện thì thì cửa mở ra.

Ba cầm theo một túi pháo lớn, đẩy cửa bước vào: "Kỳ Kỳ dậy rồi à? Có một tin tốt và một tin xấu, hai mẹ con muốn nghe cái nào?"

Hai mẹ con nhìn nhau, đồng thanh nói: "Tin tốt."

Ba: "Vậy ba sẽ nói tin xấu trước."

Bị mẹ lấy gối ném qua.

Ba dùng một tay bắt lấy, mỉm cười ném nó về: "Tin xấu là muốn đốt pháo ở bãi biển phải đăng ký trước, hiện giờ chỉ tiêu đăng ký đã đầy rồi, chúng ta không được đốt nữa. Tin tốt là chúng ta có thể xem người khác đốt pháo ở bờ biển, cũng có thể đốt trong sân nhà mình. Ba đã mua một túi pháo lớn rồi, đến lúc đó chúng ta đốt trong sân đi."

Mẹ lập tức vui vẻ nhảy lên khỏi sô pha, phấn khích lục lọi chiếc túi đen.

"Đây là gì? "Chim công xòe đuôi" à? Nhìn hình in ở trên đi, đốt lên chắc chắn rất đẹp. Cái lồng đèn mini này nhỏ quá, ha ha! Còn có "Một bước lên trời" nữa nè, là cái mình hay chơi khi còn nhỏ đúng không, "chíu" một tiếng là bay lên?"

"Đúng rồi, chính là cái đấy. Khi còn nhỏ chúng ta gọi là "Khỉ lên trời". Anh còn thấy "Ong bay lượn" nữa, nhưng người bán nói sân nhà mình không được đốt loại này, nếu đốt thì sẽ bị bắt nên anh không mua."

"Không sao, đến lúc đó chúng ta đến bờ biển xem người khác đốt, được xem miễn phí càng vui hơn."

...Cuối cùng Hạ Kỳ vẫn quyết định đi tiệm sách ôn tập đề làm sai và xem lại từ đơn. Tuy hôm qua cô chỉ mới đọc vài trang của cuốn "Biên niên sử Narnia" nhưng nó khá thú vị, cô còn muốn đọc tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!