Bảy năm sau, Bắc Kinh, Ngũ Đạo Khẩu.
Từ cửa vào hoa viên Gia Thanh, rẽ thêm mấy khúc quanh là có thể thấy được một vườn hoa nhỏ.
Trên hàng rào của khu vườn leo đầy hoa hồng nở rộ, trong sân đặt hai cái bàn gỗ vuông.
Đi vào trong sân, lại đẩy cửa vào trong nhà, đó là một tiệm cà phê rộng rãi sáng sủa.
Mấy con mèo nằm bẹp trên bàn, lười biếng phơi nắng.
Doãn Hãn Thần ngồi ở góc phía Nam, yên lặng vẽ tranh.
Mục Sinh ở ngoài quầy chống cằm đọc sách.
Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên. Con mèo ngồi ở gần cửa nhất tò mò ngóc đầu dậy rồi lại gục xuống.
"Chào mừng đến với quán cà phê Đảo Tây." Giọng nữ máy móc vang lên, nói: "Nhân viên phục vụ ở quán là người khiếm thính nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giao tiếp với bạn. Xin hãy sử dụng mã QR trên bàn để gọi món, có chỗ nào bất tiện, mong bỏ qua cho."
Vừa lúc Doãn Hãn Thần vẽ xong bức tranh nhỏ, duỗi người một cái.
Thấy có khách vào, cậu đứng dậy chào đón.
Khách đến là hai cô sinh viên đại học, nhìn điệu bộ có lẽ là đi theo review trên mạng, đang tò mò nhìn ngó khắp nơi.
"Xin hỏi anh là chủ quán ở đây à?"
Một cô gái trong đó hỏi.
Doãn Hãn Thần gật đầu, đi đến chỗ quầy gọi đồ ăn, hỏi: "Các bạn dùng gì?"
"Chủ quán, anh dùng loại hạt cà phê gì vậy?"
"Latte có loại rang vừa và rang nhẹ, tất cả đều là dùng loại hạt Arabica Vân Nam."
"Nghe nói cà phê pha thủ công của quán anh uống rất ngon."
"Cà phê thủ công có khá nhiều loại. Bạn có thể xem thực đơn, bên trên có ghi giới thiệu từng hương vị. Còn có cả loại hạt đặc biệt tự rang tại quán, có hương mơ và cam quýt, hơi chua một chút."
Hai cô gái nhỏ chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn xong.
Lúc trả tiền, một cô gái vén mái tóc đen dài, hỏi: "Chủ quán, anh đẹp trai như vậy, cho hỏi anh còn độc thân không? Có thể add Wechat được không?"
Động tác của Doãn Hãn Thần khựng lại, sau đó cầm máy quét mã QR lên, nói: "Bạn đọc dòng chữ đỏ cuối cùng trên thực đơn nhé."
Cô sinh viên nhìn qua thực đơn, bấy giờ mới phát hiện ở hàng cuối cùng có viết: "Chủ quán là hoa đã có chủ, không thể add Wechat, bằng không sẽ phải quỳ bàn giặt đấy, tha cho anh ấy đi!!!"
Cuối câu có thêm ba dấu chấm than, còn có thêm cả con mèo con quỳ dưới đất khóc lóc.
Cô gái vội vàng xin lỗi trong sự bối rối: "Xin lỗi nhé, chỉ mải nhìn cà phê, không có đọc được dòng cuối này."
"Không sao."
Đang lúc nói chuyện, tiếng chuông gió lại vang lên.
Lần này, người bước vào là một nữ sinh mặc quần áo bình thường, vẫn là tóc cột đuôi ngựa, chân đi giày thể thao thông dụng.
Điệu bộ ôm sách không khác gì bảy năm trước.
"Tan học rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!