Chương 51: Ngoại truyện (2): Ừ, đã ở bên nhau lâu rồi.

Hai người chụp hình bầu trời bên bờ hồ, chụp được mấy tấm, đến lúc nhân viên bắt đầu mất kiên nhẫn họ mới chịu dừng lại.

Chọn hai tấm phóng to ra. Một tấm là mặt đối mặt cầm tay nhau. Một tấm là Hạ Kỳ ngồi trên lan can được chuẩn bị sẵn, ôm eo Doãn Hãn Thần, còn cậu thiếu niên thì đang ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cô.

Lúc cầm hình, mặt Hạ Kỳ ửng đỏ lên.

Vội vàng nhét hình vào túi đeo lưng của Doãn Hãn Thần, trông không khác gì kẻ gian.

Sau đó bọn họ đi cáp treo.

Từ trên cao nhìn xuống toàn bộ hồ Điền Trì, đập vào mắt là màu nước xanh thẳm.

Buổi chiều, ba người bạn lững thững đến muộn, mọi người lại cùng nhau đi tham quan làng dân tộc.

Mua một bát khoai tây kén, cắn một miếng vừa thơm vừa mềm, vừa đi vừa ăn đúng là thích thú.

Chuyện Doãn Hãn Thần với Hạ Kỳ bên nhau, cô gái nhỏ vẫn nghĩ xem phải nói với hai cô bạn thân của mình như thế nào, vì lẽ đó, cô gái nhỏ rất mất tự nhiên trước mặt hai cô bạn thân.

Vốn tưởng rằng kiểu dè dặt này chỉ kéo dài tối đa một ngày…

Sang ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, lại đến ngày thứ tư, bọn họ đi một đường từ Côn Minh đến Đại Lý, từ Đại Lý đến Lệ Giang, thế mà Hạ Kỳ vẫn chưa nói chuyện này ra.

Rốt cuộc, Doãn Hãn Thần phát hiện có điều không đúng.

Vì lẽ đó, vào một buổi chiều khi họ đã đến Lệ Giang, Doãn Hãn Thần gọi cô đến phòng mình.

Mục Sinh mượn cớ đi ra ngoài mua trà sữa với hai người Mai Tử, rất thức thời rời đi.

Đến lúc cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người họ, bấy giờ cậu thiếu niên mới cầm tay cô gái, dẫn cô đến ghế sa

-lon ngồi xuống.

"Sao còn chưa nói với hai người Mai Tử nữa? Xấu hổ à?"

Cô gái ngồi trên đùi cậu, mắt rũ thấp, than thở: "Xin lỗi, mình không biết phải nói với Mai Tử thế nào…"

Vẻ áy náy tràn ra trong đôi mắt cô gái nhỏ, có vẻ như thật sự khó khăn.

Khiến người ta muốn nói cái gì cũng không được.

Doãn Hãn Thần không biết làm sao, bóp bóp mặt cô: "Sao lại phiền não thế rồi? Đâu có khó khăn đến thế? Ừm, không thì để mình nói vậy?"

Nói đoạn, cậu mở điện thoại, chuẩn bị nhắn tin vào trong nhóm.

Cô gái vội vàng cản cậu lại: "Đừng."

Hạ Kỳ hoảng đến mức mặt mày tái mét, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Lần này rốt cuộc Doãn Hãn Thần cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cậu bỏ điện thoại sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên gò má cô gái nhỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.

"Kỳ Kỳ, sao thế? Sao không thể nói chuyện này với mọi người?"

Cô gái cắn môi, không nói lời nào.

"Cậu đừng sợ, mình chỉ hỏi thôi, không có ý ép buộc cậu phải nói với bọn họ. Nhưng, mình là bạn trai của cậu, bất cứ chuyện gì đều có thể nói với mình."

"Rốt cuộc là thế nào, cậu đang băn khoăn điều gì? Nói ra đi chúng ta cùng nhau giải quyết. Đừng tự giấu trong lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!