Ngày hôm sau Hạ Kỳ dậy rất sớm, xem điện thoại mới biết còn chưa đến 6 rưỡi.
Tối hôm qua bọn họ đã rất vui, ở trong phòng của Doãn Hãn Thần và Mục Sinh nói chuyện đến rạng sáng mới về. Mai Tử và Nghê Nghê còn đang ngủ trên lầu, thế nhưng Hạ Kỳ thì không ngủ được nữa.
Nhớ đến nụ hôn tối qua trên tấm đệm cạnh cửa sổ, còn cả mùi rượu giữa lúc cánh môi chạm nhau, nhịp tim cô gái lại đập nhanh hơn.
Muốn gặp cậu, muốn gặp cậu ngay lập tức.
Dù không nói lời nào, cũng chẳng làm chuyện gì, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là được.
Suy nghĩ như vậy một khi đã lóe lên trong đầu thì càng lúc càng mãnh liệt.
Cô gái nằm trên gối, bắt chéo chân gõ chữ: [Doãn Hãn Thần, cậu dậy chưa?]
Nghĩ ngợi lại thấy có hơi mạnh dạn quá nên xóa hết đi, thay vào đó là icon mèo Ragdoll ló đầu nhìn.
Tin nhắn mới được gửi đi đã nhận được tin trả lời của đối phương: [Dậy rồi à?]
Hạ Kỳ đỏ mặt gõ chữ: [Ừ.]
Doãn Hãn Thần: [Có muốn lén lút ra ngoài chơi không?]
Cô gái nhìn chữ trên màn hình, mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Rõ ràng hai người dậy sớm quá không có việc gì làm, nhưng thêm hai chữ "lén lút" vào, sao lại khiến người ta cảm thấy…
Phải làm sao đây, cô thật sự rất muốn đi.
Nhưng cô vẫn chưa rửa mặt. Mặc dù Nghê Nghê và Mai Tử ở trên lầu nhưng căn bản trong phòng không cách âm, cô sợ mình quá ồn sẽ đánh thức người khác.
Đến lúc đó chắc chắn lại là một trận nháo nhào.
Đang loay hoay không biết làm sao, phía bên kia lại gửi tin nhắn thoại đến: "Nếu cậu muốn rửa mặt thì qua bên mình này. Đi từ vườn hoa nhỏ sang, mình đón. Mục Sinh ngủ trên lầu, hơn nữa cậu ta cũng không nghe được gì, sẽ không bị đánh thức đâu."
Chắc chắn là lần trước ở Thượng Hải cô len lén chạy đến phòng cậu rửa mặt đã tạo ấn tượng sâu rồi.Vì lẽ đó, nửa tiếng đồng hồ sau, cô gái mặc đồ ngủ lặng lẽ đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài.
Buổi sáng còn hơi lạnh, cậu thiếu niên mặc áo khoác màu trắng ngà, cổ áo viền xanh hải quân.
Cậu mở hàng rào sắt quấn dây leo, giang rộng vòng tay về phía cô, khóe môi cong lên.
"Lại đây ôm một cái." Cậu nói.
Cô gái mím môi nở nụ cười xấu hổ, bước lên một bước dựa vào vòng tay cậu.
"Sáng hôm nay không có lịch trình gì, sao không ngủ thêm một lát? Mặt trời cũng chẳng thức sớm được như cậu nữa là."
Cậu nam sinh ôm eo cô, đầu ngón tay khẽ nghịch đuôi tóc mềm mại.
Hạ Kỳ khẽ ngáp một cái, nhỏ giọng than vãn: "Ừm, là đồng hồ sinh học đó… Năm lớp 12 quá căng thẳng, ngày nào cũng trời chưa sáng đã phải dậy học bài. Mệt lắm."
"Mười mấy ngày rồi mà cậu còn chưa điều chỉnh được thời gian làm việc nghỉ ngơi à?"
"Thật ra là do mình không muốn điều chỉnh lại ấy chứ, sợ bản thân sẽ lười biếng. Mình lên Đại học còn muốn lấy học bổng mà."
Cậu thiếu niên ôm cô vào lòng, cổ họng nghèn nghẹn: "Bạn học này, có phải cậu hơi quá siêng năng rồi không? Có chừa cho người khác đường sống không vậy?"
"Gì chứ, mình có tranh với cậu đâu."
Dữ quá. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!