Xuyên qua cánh cửa hàng rào ngăn cách giữa hai bên, Hạ Kỳ vào phòng của Doãn Hãn Thần và Mục Sinh.
Cậu nam sinh đi theo sau lưng cô không nói không rằng.
Ánh đèn bên ngoài rất sáng, xuyên qua ô cửa kính hắt vào bên trong không khác gì những ngọn nến vàng ấm áp.
Hai người mặt đối mặt ngồi trên tấm đệm gần cửa sổ. Cậu thiếu niên dựa về sau, gương mặt khuất dần trong bóng tối.
"Cuối tháng 5 mình từng thi thử một lần." Cậu thiếu niên khàn giọng mở miệng… Dừng một lát mới nói tiếp: "Thật ra thì, từ tháng 3 mình đã bắt đầu làm đề thi thử rồi. Tháng 4, tháng 5, đến tận đầu tháng 6, tuần nào cũng thi thử một lần. Điểm số quả thật có tăng lên, nhưng mà…"
Câu tiếp theo cậu không nói ra.
Nhưng Hạ Kỳ biết cậu muốn nói cái gì, cũng nghe ra được cậu quả thật đang rất khó chịu.
Cô nhớ lại lời Mai Tử… Trừ những trường đứng đầu thì những trường khác tùy cậu chọn. Thế nhưng trong mắt cô, Doãn Hãn Thần là một người kiêu ngạo.
Cô không nói ra miệng.
Đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, nếu như cô thi rớt, không đủ điểm vào khoa Toán học của Bắc Đại, thì dù đỗ vào bất cứ một trường nào khác cũng không thể trở thành sự an ủi cô được.
Cô chớp chớp đôi mắt hơi cay, bò đến trước mặt cậu thiếu niên, nhỏ giọng gọi cậu: "Doãn Hãn Thần."
Nghe một tiếng đáp lại rất thấp: "Ừ…"
Lúc cậu mở miệng, cô ngửi được mùi cocktail hoang thoảng còn lưu lại.
"Cậu có muốn tra điểm trước thử xem không… Bất kể thế nào, nhìn điểm số trước, xem xem mình có thể đi đâu, được không?"
Nói đoạn, cô dè dặt lấy điện thoại của Doãn Hãn Thần: "Đến web nào thế… Mình xem trước giúp cậu. Để mình xem xong rồi nói cậu nghe, được không?"
Đầu ngón tay cậu nam sinh gõ gõ, chủ động đưa điện thoại di động ra: "Số báo danh và địa chỉ web đều có trong bảng ghi nhớ."
Sau đó, Hạ Kỳ đã thấy được điểm thi của cậu…
Từ ba môn chính đến ba môn phụ đằng sau, càng xem lòng cạnh lạnh.
Ngữ văn: 110. Tiếng Anh: 58. Toán học: 72. Tổng điểm ba môn phụ: 211.
Địa lý là kém nhất, chỉ có 47.
Kéo xuống đến cuối, thấy điểm tổng của cậu: 451.
Hạ Kỳ nghe đầu mình nổ tung một tiếng.
Bốn trăm rưỡi… Viện Mỹ thuật Trung ương yêu cầu năm trăm, thiếu mất khoảng năm mươi điểm…
Cô dè dặt liếc nhìn cậu thiếu niên, lại nghe đối phương cười nhạt một tiếng.
Cái kiểu cười đó, trong suốt một năm rưỡi nói chuyện qua điện thoại với cậu, Hạ Kỳ chưa từng được nghe.
Rõ là tiếng cười, ấy vậy mà Hạ Kỳ lại cảm thấy như cậu đang khóc.
"Bao nhiêu? Bốn trăm rưỡi? Bốn trăm ba? Bốn trăm hai? Hay là… Bốn trăm? Không phải là ba trăm đâu nhỉ?"
Càng nói càng quá đáng…
Hạ Kỳ vội vàng đưa điện thoại cho cậu: "Bốn trăm năm mươi mốt, cậu đừng tự dọa mình thế."
Vừa nói, vừa bình tĩnh quan sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!