Đến Côn Minh, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn Nam Kinh.
Hạ Kỳ chỉ mặc một chiếc áo oversize tay ngắn, phía dưới mặc quần đùi jeans, ấy vậy mà ngoài trời lại còn đang mưa.
Thời tiết ẩm ướt, máy điều hòa không khí ở sân bay thổi qua khiến cô lạnh run.
"Trời ơi, ở Nam Kinh hứng mưa chừng hai mươi ngày, khó khăn lắm mới được một ngày trời trong, thế mà đến Côn Minh lại gặp trời mưa… Tôi quỳ luôn đấy các chị em!"
Mai Tử ôm tay đi ra ngoài, vừa đi vừa phát run.
Sau đó, há miệng run rẩy gửi tin vào trong nhóm: "Chúng mình xuống máy bay rồi, sắp đi lấy hành lý. Hai người đã đến chưa? Khốn thật… Lạnh quá đi mất."
Hạ Kỳ ngược lại không làm quá như cô bạn, song cũng đã lạnh đến mức nổi hết cả da gà.
Cô xoa xoa cánh tay, ghé đầu nhìn điện thoại của Mai Tử: "Trả lời chưa? Thời gian của họ với chúng ta không khác nhau lắm. Lúc này chắc cũng phải xuống máy bay rồi mới đúng."
Mai Tử lắc đầu: "Chưa trả lời… Kỳ quái, đâu có nghe nói máy bay của bọn họ trễ giờ. Chúng ta sao đây? Đi lấy hành lý trước đi vậy. Quần áo của mình ở trong vali hết, sắp chết rét đến nơi rồi. Ôi hai cậu đứng sát vào đây đi, sát vào nhau nói không chừng còn ấm lên ấy."
Hạ Kỳ:…
Cô nhìn ba đôi chân trần của ba người, thở dài xích lại gần hơn.
"Có tác dụng không…" Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Hừ, vẫn lạnh quá! Chúng ta đi nhanh thôi các chị đẹp ơi!"
Ba cô gái đang nhỏ giọng thầm thì, bỗng trên đỉnh đầu có một bóng đen đổ xuống.
Mùi hương bồ kết quen thuộc bay vào cánh mũi…
Hạ Kỳ vô thức quay đầu, đụng phải cằm của cậu nam sinh.
Còn chưa kịp ngẩng đầu, quần áo ấm đã phủ lên người.
"Nhiệt độ ở Vân Nam thấp hơn so với Nam Kinh. Mấy ngày nay trời lại đang mưa, không phải đã bảo mọi người mặc quần áo dày chút hay sao?"
Mới một năm không gặp, cậu đã cao hơn không ít.
Trước kia Hạ Kỳ còn có thể đứng đến chóp mũi của cậu, bây giờ lại chỉ có thể đứng đến cổ cậu.
Hơi thở sạch sẽ của cậu trai phả vào mặt.
Quen thuộc nhưng lại hơi xa lạ…
Hơn nữa, qua giai đoạn vỡ giọng, giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên ngày xưa đã trở nên trầm thấp hơn nhiều.
Hạ Kỳ ngửa đầu, mắt chớp nhẹ, nam sinh cũng cúi đầu nhìn lại cô.
Nhất thời gò má nóng lên, hốt hoảng cúi mặt xuống.
"Chúng mình có mang theo nhưng ở trong vali hành lý ký gửi rồi…" Cô nhỏ giọng giải thích.
Nói xong mới phát hiện, cậu nam sinh đưa áo khoác cho mình xong thì trên người chỉ còn cái áo sơ mi tay ngắn nên vội vàng trả áo lại: "Cậu mặc đi, mình không cần…"
Lại bị hai tay cậu nam sinh đè lại: "Mặc vào đi, để bị cảm thì phiền lắm."
Lúc hai người đang nói chuyện, cậu thiếu niên da đen nhẻm ló đầu ra từ sau lưng Doãn Hãn Thần cười chào cô: [Hạ Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp! Lúc trước còn bảo muốn đi chơi Đảo Tây với nhau mà cậu lại về. Lần này chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch, tốt thật đấy!]
Hạ Kỳ không biết thủ ngữ, chỉ hiểu được mỗi "đã lâu không gặp", phần còn lại thì mặt đầy hoang mang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!