Chương 47: Tiếng vọng (2)

Đề thi Đại học không khó như tưởng tượng. Thời gian thi mất hai hôm, buổi thi nào cũng rất suôn sẻ.

Chiều ngày 7, Hạ Kỳ vừa bước ra khỏi trường thi đã thấy ba mẹ vẫy tay với mình, thế mới biết họ đã xin nghỉ phép, buổi chiều cố ý đến đón cô.

"Con gái bảo bối thi xong rồi à, có mệt không?" Mẹ đi nhanh đến, đón lấy túi tài liệu trong tay cô, một mực hỏi han ân cần: "Đúng là mười năm học tập gian khổ. Có khát không? Ba cố ý mua trà sữa ở gần đây cho con đây, mau uống thử đi."

Hạ Kỳ nhận lấy ly trà sữa có in hình đầu gấu trúc, cười hút một ngụm lớn: "Uống ngon lắm, cảm ơn ba."

"Ôi, Kỳ Kỳ nhà hai người đúng là học hành chăm chỉ, chứ con nhà chúng tôi cà lơ phất phơ cả mười mấy năm năm, trừ việc học mãi chẳng ra hồn thì chuyện nào cũng biết hết."

Mẹ Mai Tử ở bên cạnh nói chuyện, trong tay cũng cầm ly trà sữa, nhìn dáo dác quanh trường học.

Nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao còn chưa ra nữa? Không phải là thi không tốt đấy chứ… Thật là, chẳng lẽ thi kém thì không cho nó uống trà sữa chắc."

Mẹ Nghê Nghê cũng lại gần nói chuyện: "Cô đúng là thích còn chối. Có cái gì Mai Mai nhà cô làm mà không thành không? Miệng thì chê, cứ bảo con gái nhà mình thế này không được thế kia không xong, thế mà không biết tẩm ngẩm tầm ngầm trong bụng thích đến mức nào rồi đây, chậc chậc chậc."

Mọi người đứng dưới bóng cây nói chuyện rôm rả.

Mặt trời rất rạng. Bầu trời trong xanh.

Đến khi nhóm người ở trường bắt đầu tản dần đi, mọi người chờ đợi bắt đầu thấy sốt ruột, bấy giờ mới thấy cô gái nhỏ mặc váy đồng phục đeo cặp sách vui vẻ chạy đến.

Mái tóc tết bím vung vẩy, sau lưng còn có Nghê Nghê không ngừng đảo mắt.

"Trời đất ơi, tôi tự do rồi! Lộ Xuân Mai tôi từ nay trở đi đã hoàn toàn tự do rồi!"

"A a a, có cả trà sữa để uống này! Cảm ơn mẹ! Mẹ đúng là dì yêu của con!"

Hạ Kỳ nghe thấy câu "dì yêu của con" mà suýt chút nữa phun hết cả ngụm trà sữa trong miệng ra ngoài.

Cách gọi gì thế này?

Hơn nữa…

Hạ Kỳ nhìn cô bạn kỹ càng từ trên xuống dưới, thấy trên mặt cô bạn là lớp trang điểm tinh xảo, bỗng có hơi mờ mịt.

"Mình nhớ lúc cậu vào phòng thi còn để mặt mộc mà… Mình nhớ nhầm à?"

Nghê Nghê đứng một bên buông tay: "Cậu không nhớ lầm đâu. Bà chị này thi xong thì kéo mình ra vườn hoa nhỏ, trang điểm hết hơn nửa tiếng đồng hồ! Chị ta bảo đời người phải có cảm giác trang trọng."

Hạ Kỳ:…

Cô bạn ra vẻ xấu hổ lấy ly trà sữa che mặt, nghiêng đầu: "Ôi ôi, nói xem có xinh không?"

Mấy vị phụ huynh đợi mất cả nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng cười phụ họa:

"Xinh! Xinh lắm!"

"Rất xinh!"

Không có tí mất kiên nhẫn nào.

Cô gái nhỏ nhảy cẫng lên: "Yeah! Đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi ăn cơm thôi! Mấy cái khác chưa bàn đến, trước cứ cho con mười cân tôm hùm đất đã!"Mọi người ăn bữa tối ở Đền Khổng Tử, các vị phụ huynh đã bao trước một phòng.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, chưa gì đã đến 9 giờ tối.

Hạ Kỳ nhận được tin nhắn của Doãn Hãn Thần hỏi cô có dự tính gì cho kì nghỉ chưa.

Thuận tiện, cô cũng mở lời trò chuyện với Mai Tử và Nghê Nghê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!