Ngày nghỉ hè đầu tiên, nhóm nhỏ Lục Nhân Hành im lặng lạ thường.
Như thể mọi người đã hẹn trước, không ai lên tiếng nói năng gì, ngay đến cả nhóm nhỏ ba cô gái bình thường tíu tít nay cũng yên ắng.
Hạ Kỳ ngồi bên bàn, nhìn tập đề đã lâu nhưng một chữ cũng không xem lọt.
Điện thoại vang lên tiếng thông báo vui tươi, nhắc nhở: [Đã học được 50 phút rồi, nghỉ chút đi!]
Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng dậy.
Hôm nay ba mẹ đã đi làm cả, ở nhà chỉ còn một mình cô.
Mưa bên ngoài đã tạnh nhưng trời vẫn còn âm u, tin tức thời tiết nói tối nay sẽ mưa nữa.
Hạ Kỳ ngẫm nghĩ một lát, kéo ngăn kéo đầu tiên ở bàn học ra.
Tấm thẻ viết tên "Dịch Thời" nằm gọn trong góc hộp kính… Cùng với que kẹo sữa kia.
Có nên hỏi thử không…
Thật sự là tỏ tình hay sao?
Nhưng nếu như hỏi mà cậu ấy bảo đúng thì sau đó làm sao đây…?
Cô gái nhìn khung chat trên điện thoại, do dự không quyết.
Đúng lúc đó, vòng bạn bè hiện có người cập nhật.
Mở ra thì thấy ngay đầu trang, khung avatar một đám mèo con của Doãn Hãn Thần cực kỳ nổi bật.
Nhấn vào xem, quả nhiên cậu nam sinh vừa cập nhật trạng thái.
Là hai tấm hình, ở giữa có lẫn một bức tranh vẽ tay.
Bức đầu tiên là một gian nhà nhỏ hẹp.
Trong phòng chỉ có một cánh cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, có thể thấy một chùm tia sáng rọi qua lớp bụi bặm.
Ông lão ngồi xếp bằng trên giường đơn, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người mặc áo sọc xanh trắng.
Mà trong bức tranh vẽ tay ở giữa, nơi ông lão ngồi đã biến thành buồng lái của thuyền.
Hoa cúc bách nhật và dây bìm bìm ngoài cửa sổ được thay thế bằng rạn san hô rực rỡ, có cả cá bơi qua lại trong đó.
Ông lão vẫn mặc cái áo sọc xanh trắng kia, chẳng qua trên đầu có đội thêm cái nón hải quân nữa thôi.
Tấm hình cuối cùng trong vòng bạn bè là ảnh ông lão quay đầu lại, nhắm về phía ống kính, giơ tay lên chào theo lễ nhà quân.
Trong mắt là nụ cười đầy kiêu ngạo.
Lần này cậu nam sinh vẫn không chú thích nhiều chữ, chỉ có một emoji hình hải quân đang chào.
Hạ Kỳ tiện tay nhấn nút thích.
Ngay lập tức nhận được tin nhắn của Doãn Hãn Thần.
"Cậu học xong đang nghỉ ngơi à?"
"À… Cứ cho là thế đi. Thật ra chẳng học cái gì, cả ngày vô dụng…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!