Chương 43: Cùng nhớ (5)

Mưa rất to. Mẹ che dù, ba cõng cô một đường, cả nhà đến bệnh viện cấp cứu.

Đúng vào buổi tối nên bệnh nhân ở bệnh viện trung ương quân khu không quá đông, rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Đầu tiên là bác sĩ khám bệnh, sau đó đi xét nghiệm máu, cuối cùng chẩn đoán là cảm lạnh do chuyển mùa.

Chích một mũi trong phòng khám, lại kê thêm ít thuốc rồi được cho về nhà.

Ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại đã thấy trong người thoải mái hơn nhiều.

Mẹ lo cho cô cả đêm, thi thoảng còn kiểm tra tình hình của cô nên lúc này hãy còn đang ngủ.

Nhưng cách một cánh cửa phòng vẫn ngửi được mùi cơm thơm của đồ ăn bên ngoài.

Hạ Kỳ rón rén bò dậy khỏi giường, đẩy cửa phòng ngủ ra, bắt gặp ba đang ngồi trên salon xem điện thoại.

Trong bếp vang tiếng sùng sục của nồi nước hầm.

"Tỉnh rồi à? Thấy thế nào? Còn khó chịu không?"

Ba thấy cô đi ra bèn nhanh chóng đứng dậy.

Sau đó lấy nhiệt kế trong hộp thuốc ra đưa cho cô:

"Đo thử xem còn sốt không. Mẹ con còn ngủ à? Để mẹ ngủ thêm chút nữa đi, mệt mỏi cả đêm rồi. Đợi đến 8 giờ ba gọi mẹ dậy sau."

"Hai ngày nay đừng đi học nữa. Ba mới gọi điện thoại cho ông ngoại con rồi. Sáng nay họ sẽ qua chăm con, chắc một lát nữa là đến."

Ba dặn dò hết câu này đến câu khác, cô gái chỉ dựa vào ghế salon gật đầu.

Ngoan ngoãn lễ phép.

5 phút sau đã đo nhiệt độ xong, hiển thị là 36 độ 9.

Đã giảm sốt.

Ba cất nhiệt kế vào hộp thuốc, cầm cái chăn nhỏ đưa cho cô rồi lại chui vào trong bếp.

Không bao lâu đã có tiếng cắt thức ăn "cạch cạch".

Hành, gừng, tỏi nổ lách tách trong nồi, mùi thơm lan tỏa khắp phòng khách.

Lúc Hạ Kỳ đi tắm, ba đã bưng sẵn cơm lên bàn.

Dưa leo xào, cải thìa xào tỏi, còn có cả một bát cháo trắng.

Toàn là mấy món ăn gia đình đơn giản, thế nhưng từ tối qua Hạ Kỳ đã không ăn gì nên không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.

"Cháo này là mẹ con hẹn thời gian hầm từ hôm qua, dùng nồi chuyên hầm tổ yến để hầm cả đêm đấy. Mau nếm thử xem, cũng chỉ khi con ốm mới được ưu đãi thế này thôi."

Ba Hạ vừa nói, vừa đẩy hai đĩa thức ăn riêng đến trước mặt cô.

"Múc cho con một bát xong ba thấy còn một bát, đợi lát mẹ dậy để mẹ ăn."

Hạ Kỳ nhìn cháo trắng trong bát mình một cái. Lại nhìn trước mặt ba không có cái gì, chớp mắt: "Ba ăn gì... Uống gì??"

Ba nhìn nồi hầm nhỏ hãy còn đang được giữ ấm, "xì" một tiếng bật cười: "Cũng chỉ có con nhớ đến ba. Con xem mẹ nấu cháo trong cái nồi bé tí này, quên mất ba cũng là người phải ăn cơm. Đừng để ý ba, ba ra chỗ gần cơ quan ăn tào phớ là được."

Hạ Kỳ nhìn nồi hầm sau khi múc cho mình một bát xong hãy còn đầy một nửa mà cười không ngừng.8 rưỡi sáng, ông bà ngoại đúng giờ nhấn chuông cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!